3
A Giang là một chàng trai trẻ đẹp, có nhiều trong chợ để ý đến .
Thấy tôi nhiệt như , nhiều người đã mỉa mai tôi, rằng tôi vừa ăn trong bát lại còn muốn vơ vét trong nồi.
Vì , khi A Giang với tôi câu này, phản ứng đầu tiên của tôi là đang nhắc nhở tôi, đừng có ý đồ gì không phải với , đừng chuyện vượt quá giới hạn.
Giờ nghĩ lại, A Giang, một người ngoài cuộc, đã ra sự bất bình đẳng giữa tôi và Thẩm Gia Minh, không muốn can thiệp vào việc nhà của tôi, nên mới dùng những lời đó để khuyên nhủ tôi.
—--
"Gia Minh?"
Giang Thanh, người đã phát hiện ra xe chúng tôi, bước đến chào hỏi.
Cô ấy mở cửa xe, thấy tôi, Giang Thanh hơi sững lại.
Nhưng không chào tôi, mà chỉ mỉm Thẩm Gia Minh:
"Thì ra chị dâu cũng ở đây à, thôi rồi, em với Linh Linh sẽ gọi xe."
Thẩm Gia Minh cuống lên: "Làm sao thế ! Đã là đưa em về thì nhất định phải đưa!"
Giang Thanh liếc tôi: "Nhưng mà, chúng em mua nhiều đồ quá, ngồi không đủ chỗ đâu? Hơn nữa, trước đây cũng không phải chưa từng thất hứa, sao phải quan tâm đến lần này chứ?"
Ban đầu, nét mặt của Thẩm Gia Minh vẫn bình thường, nghe xong câu sau, sắc mặt ta bỗng trở nên dữ tợn, mắt đỏ ngầu: "Lần này, nhất định sẽ không thất hứa nữa!"
Sau đó, quay đầu tôi, ánh mắt mang ý cảnh cáo.
"Tống Thanh Ly, em đừng khó . Người ta Giang Thanh mới về nước, không quen biết ai, lại còn mua nhiều đồ như thế, giờ đã muộn rồi, hai mẹ con họ bắt xe thật sự rất nguy hiểm. Em hiểu cho ấy đi, dẫn Đồng Đồng đi gọi xe đi, nghe lời."
Hai chữ "nghe lời", ta nhấn giọng rất nặng, mỗi khi muốn tôi theo ý , đều như .
Trước đây, tôi sẽ nghe theo ; hôm nay, tôi sẽ không nữa.
Từ khi tôi quyết định dọn sạch mọi rác rưởi ra khỏi cuộc đời mình, tôi đã không còn là mình trước đây nữa.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt Thẩm Gia Minh, hỏi ngược lại:
"Vậy em với Đồng Đồng đi xe thì an toàn à?"
"Em và Đồng Đồng sao có thể so với người ta? Ai mà có ý đồ với hai người…"
Dường như chưa đến lúc để hoàn toàn vạch trần sự thật với tôi.
Thấy bản thân lỡ lời, Thẩm Gia Minh nhanh chóng ngậm miệng, không tiếp.
Giang Thanh lúc này giả vờ như không nghe thấy, quay đầu lại, cúi xuống chuyện với con bên vệ đường.
Con tôi, không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đột nhiên bật khóc.
Nhưng khi liếc thấy ánh mắt khó chịu của bố nó, con bé bĩu môi, ngừng khóc.
Tôi biết, lời mà Thẩm Gia Minh chưa ra là gì, muốn , "ai mà có ý đồ với hai người."
Từ khi Thẩm Gia Minh bắt đầu tiếp với mẹ con Giang Thanh, càng ngày càng chán ghét con mình.
Trước đây, còn có thể dùng lời để diễn kịch, thể hiện thương với con .
Gần đây ấy thậm chí còn lười diễn, thường xuyên so sánh ám chỉ con mình đen đúa, không bằng con trắng trẻo, thanh tú của Giang Thanh.
Nhưng, bốn năm phơi nắng phơi gió, con luôn cùng tôi bươn chải ở chợ, sao mà trắng trẻo ?
Người đàn ông giả tạo, kiêu ngạo này, khinh thường tôi và con tôi, có lẽ chưa từng thật lòng với mẹ con tôi.
Nói gì mà vì trách nhiệm với con , tạm thời chưa đòi ly hôn với tôi.
Anh ta chưa đề cập đến chuyện ly hôn với tôi, chẳng qua là vì chưa cưa đổ Giang Thanh, sợ hiện giờ sẽ mất cả chì lẫn chài mà thôi.
Trước đây tôi không rõ, là vì tôi ta, và ta cũng không thể hiện rõ ràng như .
Giờ đây, tôi đã thấu ta rồi.
Tôi sẽ không còn tin người đàn ông chưa từng dùng hành chứng minh mà chỉ dùng lời tôi và con .
Tôi cũng sẽ không để ta có quyền chà đạp tôi nữa, càng không để ta có cơ hội khoe khoang trước mặt con tôi!
Tôi muốn—
Chấm dứt mối quan hệ hôn nhân không cân bằng này!
Bạn thấy sao?