Tạm Biệt Mối Quan [...] – Chương 12

12

 

Tối hôm đó, khi tôi về đến nhà.

 

Con đang ngồi trong phòng bài tập.

 

A Giang và trai đang bưng đồ ăn lên bàn.

 

Thấy tôi, A Giang : "Chị dâu, mau đến ăn cơm, em hôm nay về sớm, đang ở bếp sườn xào chua ngọt cho chị đấy."

 

Tôi ngó vào bếp, thấy Phương Viễn Sơn đeo tạp dề, đang cầm xẻng nấu ăn đảo đồ ăn trong chảo.

 

Khói bốc lên từ chảo, lượn lờ vào máy hút mùi.

 

Tôi chợt cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Kể từ khi xác định quan hệ đương với Phương Viễn Sơn, thỉnh thoảng tôi lại cảm giác này lấp đầy.

 

Nhớ lại một năm trước khi tỏ với tôi, về chuyện cũ, tôi mới biết, hóa ra năm đó cũng như tôi, là tâm tư thiếu niên bị trúng, liền buông lời không kiêng nể.

 

Thực ra, chúng tôi không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà cả tính cách cũng rất giống.

 

Để tránh việc "hữu nhân chung thành huynh muội", chúng tôi đã đặc biệt đi xét nghiệm quan hệ huyết thống.

 

Xác nhận không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, chúng tôi mới yên tâm đương.

 

"Em về rồi à?" Thấy tôi đứng ở cửa bếp, Phương Viễn Sơn chào, "Mau đi rửa tay, lát nữa ăn cơm nhé."

 

Tôi , bước tới, từ phía sau ôm lấy eo .

 

Người đang xào rau khựng lại một chút, rồi : "Sao , trong lòng khó chịu à? Có cần mượn bờ vai của không?"

 

Tôi vùi đầu vào lưng , lắc đầu: "Không, em không buồn, cũng không vui."

 

"Bình thường thôi, người ta sắp c//hế//t, em không vui là bình thường, dù sao em cũng là người nặng cảm."

 

"Không phải đâu, Viễn Sơn, em không vui, là vì em có chút lo lắng."

 

"Lo lắng?" Phương Viễn Sơn xoay người, đặt tay lên vai tôi, "Lo lắng gì cơ?"

 

"Em sợ chuyện đời vô thường, chúng ta sẽ gặp phải bất trắc như Thẩm Gia Minh."

 

Phương Viễn Sơn ôm tôi vào lòng, có lẽ nghĩ đến vợ trước, giọng có chút run rẩy: "Không đâu, chúng ta sẽ không gặp bất trắc, tất cả chúng ta sẽ không gặp lại bất trắc nữa đâu, Thanh Ly."

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng , giúp trấn an tinh thần, rồi : "Viễn Sơn."

 

"Ừ?"

 

"Chúng ta kết hôn đi." Tôi .

 

Người đang ôm tôi, cơ thể lập tức cứng đờ.

 

"Thanh Ly, em thật sao?"

 

Nửa năm trở lại đây, Phương Viễn Sơn đã cầu hôn tôi hai lần.

 

Nhưng tôi sợ.

 

Tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân trước, không dám tiến thêm bước nào.

 

Dù tôi biết, người trước mặt này, không giống Thẩm Gia Minh.

 

Nhưng tôi vẫn bồn chồn lo lắng.

 

Nhưng hôm nay, sau khi gặp Thẩm Gia Minh, tôi đã thông suốt, đời người vô thường, cuộc đời ngắn ngủi.

 

Tôi nên tận hưởng hiện tại, cùng người mình , những gì mình thích.

 

"Em thật đấy, Viễn Sơn, chúng ta kết hôn đi." Tôi lại một lần nữa, trang trọng, kiên định, lặp lại.

 

"Ô! Tuyệt quá! Cuối cùng con có thể gọi Phương là bố rồi!"

 

Ngoài bếp, con thò đầu vào, reo lên.

 

Tôi giật mình, vội rời khỏi vòng tay Phương Viễn Sơn, mặt đỏ bừng.

 

"Chị dâu, , hai người cứ tiếp tục, để em dọn dẹp giúp."

 

A Giang cũng thò đầu vào như con tôi, vừa với chúng tôi, vừa bế con tôi lên.

 

"A! Chú Giang, sao lại bế con đi, thả con xuống!"

 

"Nhóc con, không bế con đi, để con đứng đó bóng đèn à!"

 

Quay đầu lại, tôi và Phương Viễn Sơn nhau .

 

Rồi, lại ôm tôi vào lòng.

 

Qua cửa sổ, tôi ra ngoài thấy ánh đèn rực rỡ của ngàn nhà, hạnh phúc mỉm .

 

HẾT

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...