10
Thực ra ban đầu, chúng tôi là bè khá tốt.
Chỉ là sau này khi bước vào tuổi dậy thì, chúng tôi trở thành hai con gà chọi, không ai muốn thua đối phương.
Khởi đầu là có học chúng tôi trông giống nhau, là tướng phu thê, rồi chúng tôi nổi cáu, cùng tuyên bố không có hứng thú với đối phương, lại còn chế nhạo rằng người kia không xứng với mình, thế là mối thù kết lại.
"Ồ, Đồng Đồng, mẹ cháu đã nấu xong cơm rồi, mau đi ăn đi, cũng phải về rồi."
Thấy tôi đặt thức ăn lên bàn, Phương Viễn Sơn thu dọn bộ cờ nhảy, dùng ngón tay trỏ khẽ gõ nhẹ lên mũi con .
Con tôi, rồi lại ta, trong mắt có chút không nỡ.
"Mẹ ơi, chúng ta có thể giữ ở lại ăn cơm cùng không?"
"Hả? Anh không tiện đâu nhỉ?" Tôi ngước lên Phương Viễn Sơn.
"Tiện mà, sao lại không tiện, tôi sẽ giúp dọn dẹp."
Nói rồi, Phương Viễn Sơn xắn tay áo, định vào bếp mang thức ăn ra.
"Nhưng, không về ăn với vợ sao?"
Nghe câu hỏi của tôi, Phương Viễn Sơn khựng lại.
Một lúc sau, mới buồn bã :
"Vợ tôi bốn năm trước trong lúc nhiệm vụ, đã gặp tai nạn, qua đời rồi."
Tôi sững sờ, nhất thời có chút bối rối.
Tôi nghe A Giang kể qua, cậu ấy trai cậu và chị dâu rất nhau, không ngờ chị dâu đã qua đời nhiều năm như rồi.
"Xin lỗi."
"Không sao, cũng không biết mà."
"Vậy cùng ăn cơm nhé?"
"Được, tôi đi bưng đồ ăn."
Trong lúc ăn cơm, tôi và Phương Viễn Sơn bắt đầu ăn trước, không chuyện nhiều.
Sau đó, thấy và con ngày càng vui vẻ trò chuyện, tôi cũng không câu nệ nữa, tham gia cùng.
Chúng tôi về những năm tháng đấu đá nhau, kể lại những cảnh đối phương đã trò , đến mức đau cả bụng.
Kết thúc bữa cơm, tôi và ta xem như hoàn toàn bỏ qua mọi hiềm khích.
Khi đi, con lén với tôi: "Mẹ ơi, giá như bố giống như ấy thì tốt biết mấy."
Tôi bóng lưng Phương Viễn Sơn, lòng có chút đau nhói.
Thực ra, năm xưa học về chúng tôi, tôi phản bác ngay lập tức, chỉ là xấu hổ giận dữ khi tâm tư thiếu nữ bị trúng.
Thực ra, từ rất lâu rồi, tôi đã từng nghĩ đến việc lớn lên sẽ kết hôn với Phương Viễn Sơn.
—---
Một tháng sau.
Tôi và Thẩm Gia Minh nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Chẳng bao lâu, nghe ta lại nhận một hợp đồng lớn, và đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với Giang Thanh, tổ chức một lễ cưới rất hoành tráng.
Nhận tin này, lòng tôi đã không có cảm gì.
Lòng người đôi khi thật kỳ lạ.
Giây trước còn đến c//hế//t đi sống lại, giây sau đã bình lặng không gợn sóng.
Thì ra buông bỏ, chỉ là chuyện trong chớp mắt...
Lần tiếp theo nghe tin về Thẩm Gia Minh, đã là ba năm sau.
Lúc đó, siêu thị rau quả cộng đồng do tôi và A Giang hợp tác mở, lợi nhuận hàng tháng đã lên tới hơn 200 nghìn.
Dù không phải đại phú đại quý, so với thu nhập trước đây từ việc bán rau, đã tăng gấp nhiều lần.
Tôi tin rằng, cuộc sống của tôi sẽ ngày càng tốt đẹp.
Bạn thấy sao?