Tạm Biệt, Cố Cảnh [...] – Chương 4

Nhưng vì , tôi đã khiến ấy đau lòng đến tan nát.

Cô đi đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.

Tôi sẽ không giúp thêm bất kỳ lần nào.

Từ giờ, tôi chỉ tập trung vào việc kiếm tiền và tìm cách đưa vợ tôi quay về.”

Tô Điềm chết lặng ta, không tin nổi những gì vừa nghe.

Nước mắt ta tuôn trào, đau đớn quay người rời đi.

Về đến nhà, ta lại bị bố mình, người đang say rượu, đánh đập thậm tệ.

“Con ranh vô dụng! Đến đàn ông còn không giữ ! Nuôi mày lớn thế này, đúng là uổng phí!”

Ông ta nhổ một bãi nước bọt, lầm bầm chửi:

“Cố Cảnh Xuyên, thằng chó chết, đồ phụ bạc! Dám ngủ với con tao mà không chịu trách nhiệm, lại còn mặc kệ sống chết của nó! Tao sẽ khiến mày không sống yên đâu!”

Chương 13

Tin tức về vụ tai nạn xe của Cố Cảnh Xuyên mẹ ta gọi điện báo cho tôi.

Trong điện thoại, bà khóc đến khản giọng:

“Vi Vi, con mau đến bệnh viện đi. Cảnh Xuyên bị tai nạn xe, lúc nào cũng mê man gọi tên con. Con đến thăm nó một chút không?”

Chỉ khi đó tôi mới biết, vì từ chối trả món nợ mới cho bố của Tô Điềm, Cố Cảnh Xuyên đã khiến ông ta ôm hận.

Trong cơn say, ông ta lái xe lao thẳng vào Cố Cảnh Xuyên, khiến ta bị thương nặng.

Giờ đây, ta nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, thoi thóp từng hơi thở, và phải đối mặt với nguy cơ bị liệt nửa người.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?

Tất cả đều là do ta tự tự chịu.

Nếu ngay từ đầu ta không lo chuyện của Tô Điềm, mọi thứ đã chẳng đến mức không thể cứu vãn như bây giờ.

Tôi khẽ thở dài, với mẹ ta:

“Xin lỗi, bác ạ, cháu sẽ không đi thăm ấy đâu. Cháu và ấy đã ly hôn, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cháu nữa.”

Bỏ qua tiếng mắng mỏ giận dữ của bà, tôi dứt khoát cúp máy.

Sau đó, tôi tìm một công việc và bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi không còn cố ý tìm hiểu tin tức về Cố Cảnh Xuyên và Tô Điềm nữa.

Họ sống hay chết, tốt hay xấu, đều không còn liên quan gì đến tôi.

Tôi vùi đầu vào công việc mới, ngày ngày bận rộn và cảm thấy cuộc sống tràn đầy ý nghĩa.

, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe vài câu chuyện từ Linh Linh.

Nghe Cố Cảnh Xuyên đã trải qua nhiều ca phẫu thuật, tất cả đều thất bại.

Cuối cùng, ta thực sự bị liệt nửa người.

Chưa hết, sau vụ tai nạn, nhiều cơ quan nội tạng của ta cũng bị tổn thương, cơ thể yếu ớt, trở thành một con người phụ thuộc vào thuốc men.

Cha của Tô Điềm bị bắt vì tội cố ý thương tích và bị kết án 12 năm tù giam.

Còn Tô Điềm, sau khi cha ta vào tù, nhanh chóng bám lấy một thiếu gia nhà giàu, nhờ việc có thai mà thành công bước chân vào hào môn.

Lần tiếp theo tôi gặp lại Tô Điềm là sáu tháng sau, tại một buổi tiệc thương mại.

Người phụ nữ từng yếu đuối, đầy vết thương giờ đây lại khoác lên mình những bộ cánh xa hoa, kiêu ngạo và tràn ngập khí chất của một “quý bà”.

Thấy tôi, ta nhếch môi khinh thường:

“Thẩm Thanh Vi, đến đây gì? Không ở nhà chăm sóc gã chồng cũ tàn phế của sao?”

Tôi ta, nhẹ đầy mỉa mai:

“Cô và Cố Cảnh Xuyên quả nhiên là một đôi hoàn hảo. Một kẻ bạc , một kẻ vong ân.”

“Đừng nhắc đến ta trước mặt tôi!”

Nghe nhắc đến tên Cố Cảnh Xuyên, vẻ mặt Tô Điềm lập tức thay đổi, trở nên đầy phẫn nộ:

“Cố Cảnh Xuyên là kẻ bội bạc, đồ lừa đảo!

Lúc trước miệng thì hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời, quay lưng lại đã cưới .

Anh ta sẽ giúp cha tôi trả hết nợ, cuối cùng lại không chịu ra tay giúp đỡ.

Một lần lại một lần thất hứa, ta có ngày hôm nay cũng là đáng đời!”

Nói đến đây, ta tự hào vuốt ve chiếc vòng cổ đính đá quý và chiếc vòng tay ngọc bích, rồi đầy vẻ đắc ý:

“Nhưng may mắn thay, ông trời có mắt. Tôi đã gặp người chồng hiện tại của mình.

Anh ấy chiều chuộng tôi, thương tôi hết mực.

Đợi đến khi tôi sinh con trai, mẹ chồng tôi còn thưởng thêm cho tôi một tỷ!

Thẩm Thanh Vi, cuộc sống huy hoàng của tôi sau này, và Cố Cảnh Xuyên cả đời cũng không với tới !”

Nói xong, ta đến mức phải che miệng lại.

Còn tôi, chỉ thấy buồn đến mức không nên lời.

Quả nhiên, kẻ tồi tệ sẽ không bao giờ thay đổi.

Tôi nhạt, xoay người rời đi.

Tôi tin rằng, ông trời sẽ không để ta dễ dàng tận hưởng cái gọi là “hào môn phu nhân”.

Chương 14

Gặp lại Tô Điềm chỉ là một sự việc nhỏ, tôi nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí.

Nhưng không ngờ, một tuần sau, tôi lại cờ gặp Cố Cảnh Xuyên.

Lúc đó, tôi đang ở bệnh viện để kiểm tra định kỳ.

Khi xếp hàng ở quầy đăng ký, thoáng nghe có người gọi tên mình, tôi quay lại và thấy Cố Cảnh Xuyên đang ngồi trên xe lăn.

Nửa năm không gặp, người đàn ông trước mắt đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt tái nhợt, hốc hác.

Đôi mắt ta từng rực rỡ nay đã mất đi ánh sáng, cả người toát lên vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

Cố Cảnh Xuyên là người lên tiếng trước:

“Vi Vi, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp em ở đây.”

“Ừm.” Tôi đáp lại một cách thờ ơ.

Cố Cảnh Xuyên yếu ớt:

“Lâu rồi không liên lạc, dạo này em sống tốt không?”

“Tốt.” Tôi không có ý định chuyện lâu với ta, quay người bước đi:

“Tôi còn phải kiểm tra, không nữa.”

“Đợi đã!”

Cố Cảnh Xuyên gọi với theo.

Anh ta do dự một lúc, rồi thử hỏi:

“Vi Vi, sau này chúng ta có thể , thỉnh thoảng qua lại không?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Không thể.”

Cố Cảnh Xuyên vội vàng :

“Anh biết em hận , cũng hận chính mình.

Lúc đó thật sự ngu ngốc, sau tất cả, đã nhận ra lỗi lầm.

Anh thực lòng hối hận, em có thể cho một cơ hội nữa không?”

Thấy tôi im lặng, ta tiếp tục hỏi:

“Vi Vi, chúng ta có thể quay lại như trước kia không?”

Nhìn người đàn ông trước mắt đang hạ mình cầu xin, tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mọi chuyện thật nực .

“Cố Cảnh Xuyên, nghĩ đến nước này rồi, tôi còn có thể ra gì sao?”

Cố Cảnh Xuyên sững sờ, ánh mắt dần trở nên u ám, trong đôi mắt hiện lên những giọt lệ.

Anh ta cúi đầu, tự giễu:

“Đúng , bây giờ tôi chẳng khác nào một kẻ vô dụng, lấy gì để mong em quay lại?”

Anh ta ngừng lại, rồi cảm thán:

“Vi Vi, nhớ trước đây chúng ta rất nhau, chưa từng cãi vã.

Tại sao chúng ta lại đi đến mức này?”

Tôi hỏi lại ta:

“Câu hỏi này, không phải nên để tự trả lời sao?”

Cố Cảnh Xuyên ngẩn người, rồi khổ:

“Đúng, tất cả là lỗi của , là tự tự chịu.

Nhưng thực sự hối hận… Khụ, khụ…”

Anh ta chưa xong đã đột ngột ho dữ dội, rồi bất ngờ ho ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, mẹ ta từ xa chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt.

Bà vội vàng đẩy xe lăn, đưa ta đến phòng cấp cứu.

“Con trai, sao con lại ho ra máu nữa? Mẹ đã rồi, không ngừng uống thuốc mà!”

Cố Cảnh Xuyên ôm miệng, vẫn không ngừng ho, vẫn quay đầu lại tôi, lời xin lỗi:

“Vi Vi, khụ… xin lỗi, hãy tha thứ cho .”

Tôi không đáp lại, chỉ thờ ơ rút ánh mắt về, chậm rãi quay người đi.

Câu “tha thứ” ấy, tôi mãi mãi không thể thốt ra mà không còn vướng bận.

Có lẽ, không gặp lại nhau nữa là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Chương 15

Sau lần gặp ở bệnh viện, tôi không còn gặp lại Cố Cảnh Xuyên nữa.

Nghe bè kể, sức khỏe của ta ngày càng tệ hơn.

Bố mẹ ta đã phải bán nhà ở quê, dẫn ta đi khắp nơi để tìm thầy chữa bệnh.

Còn tôi, vẫn tập trung vào công việc.

Nửa năm sau, tôi thăng chức, lương cũng tăng.

Những lúc rảnh rỗi, tôi thường rủ Linh Linh đi du lịch hoặc thư giãn, cuộc sống trở nên thoải mái và đầy ý nghĩa.

Một ngày, khi đang ăn trưa với Linh Linh, ấy háo hức kể với tôi một tin tức nóng hổi:

“Vi Vi, cậu có muốn biết dạo này Tô Điềm thế nào không?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, :

“Sao rồi? Sinh quý tử cho nhà giàu, thưởng cả tỷ rồi à?”

“Phụt—”

Linh Linh phì , suýt sặc cà phê, ôm bụng lớn:

“Đừng , còn quý tử gì nữa! Cô ta thậm chí còn không sinh nổi một đứa con!”

“Cậu sao?”

“Cậu chắc không biết đâu, nghe ông chồng thiếu gia nhà giàu kia của ta thì nho nhã, thực chất lại là một gã bạo hành gia đình.

Hễ không vừa ý là lấy Tô Điềm ra bao cát, thường xuyên đánh ta bầm dập mặt mày!

Tháng trước, lúc ta gần sinh, lại bị chồng đánh.

Kết quả là đứa con trong bụng bị thai nặng, chết lưu luôn, thảm chưa!”

“Rồi sau đó thế nào?”

“Sau đó à?

Cô ta bị băng huyết trong lúc sinh non, buộc phải cắt bỏ tử cung để giữ mạng.

Thế mà chưa kịp ở cữ, đã bị bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà!

Đáng đời, đúng không?”

Nhìn Linh Linh thích thú, tôi cũng không kìm mà nhếch môi.

Nghĩ lại nửa năm trước, khi Tô Điềm còn vênh váo khoe khoang về ông chồng đại gia của mình, thật không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến .

Đúng là trò thiên hạ!

Nhưng nghĩ kỹ, đây cũng là hậu quả mà ta đáng phải nhận – kết cục của kẻ mơ mộng từ “gà rừng hóa phượng hoàng.”

Tôi tin rằng, ông trời sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ bạc , vong ân nào.

Gã đàn ông tồi tệ và người đàn bà xấu xa ấy cuối cùng cũng đã nhận báo ứng xứng đáng.

Điều đó khiến tôi thấy mãn nguyện.

Và cũng rất vui.

Tương lai, tôi chỉ cần sống ngay thẳng, tự tin bắt đầu một cuộc đời mới đầy hy vọng.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...