“Em—”
Cố Cảnh Xuyên còn chưa hết, tôi đã dứt khoát cúp máy.
Sau đó, ta không ngừng gọi lại, tôi đều từ chối.
Và rồi ta cũng không gọi nữa.
Nhưng hôm sau, ta xuất hiện dưới nhà Linh Linh.
Khi tôi ra ngoài dạo chơi, ta chặn đường tôi.
Mấy ngày không gặp, người đàn ông từng tràn đầy khí thế giờ đây lại mang vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, trên cằm đã mọc lởm chởm râu.
Anh ta tôi, lần đầu tiên hạ thấp giọng :
“Vi Vi, đừng giận nữa. Về nhà với không?”
Tôi lách người tránh ta, lạnh lùng :
“Đã là ly hôn rồi, về với gì nữa?”
“Anh không đồng ý ly hôn!”
Cố Cảnh Xuyên tiến lên một bước, nắm lấy tay tôi, kiên quyết :
“Dù em giận, dù em bỏ con của chúng ta, cũng chấp nhận.
Nhưng ly hôn, tuyệt đối không đồng ý!”
Lửa giận mà tôi cố kìm nén bấy lâu lại bùng lên.
Tôi mạnh mẽ hất tay ta ra, tức giận :
“Cố Cảnh Xuyên, đến nước này rồi mà vẫn không nhận ra sai lầm của mình sao?
Từ đầu đến cuối, luôn nghĩ tôi đang giận dỗi vô cớ, là tôi cố khó .
Còn , hoàn toàn không sai, đúng không?”
Cố Cảnh Xuyên cũng có chút tức giận, ta hít sâu một hơi, cố gắng nhượng bộ:
“Được rồi, là sai. Anh xin lỗi, không?
Anh thề từ giờ sẽ giữ khoảng cách với Tiểu Điềm, không lo chuyện của ấy nữa, và sẽ không vì ấy mà bỏ bê em.
Như thế chưa?”
“Không !” Tôi lạnh nhạt đáp, giọng đầy quyết đoán.
“Thẩm Thanh Vi!”
Cố Cảnh Xuyên tức đến nghiến răng:
“Anh đã hạ mình đến thế này rồi, em còn muốn gì nữa?”
Tôi ta, lạnh:
“Trừ ly hôn, nghĩ tôi còn muốn gì nữa?”
Chương 9
Tôi không chịu về nhà với Cố Cảnh Xuyên, ta liền cách vài ngày lại đến nhà Linh Linh để chặn đường tôi.
Anh ta giả vờ xin lỗi tôi, giả dối hứa hẹn sẽ “tránh xa Tô Điềm,” thậm chí liên tục gợi lại những kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi để đánh vào cảm.
Nhưng tôi vẫn không lòng.
Mỗi lần ta xuất hiện, tôi đều coi như không thấy, không buồn thêm một cái.
Sau đó, ta còn lôi cả hai bên gia đình vào chuyện này.
Ba mẹ chồng và cả ba mẹ ruột của tôi đều gọi điện đến.
Ba mẹ chồng khuyên tôi nên rộng lượng, tha thứ cho Cố Cảnh Xuyên, không nên vì chuyện nhỏ mà ly hôn. Họ còn trách tôi tự ý bỏ đứa bé.
Ba mẹ tôi biết chuyện tôi thai thì buồn bã, thất vọng, vẫn khuyên tôi nên cho Cố Cảnh Xuyên thêm một cơ hội.
Nhưng nếu tôi tha thứ cho ta, thì đứa con này chẳng phải đã chết oan uổng sao?
Dù thế nào, tôi cũng không thể tha thứ.
Cứ như , chúng tôi giằng co suốt hai tháng.
Một ngày nọ, Cố Cảnh Xuyên lại đến tìm tôi.
Lần này, ta còn mang theo cả Tô Điềm.
Nhìn hai người đứng cạnh nhau, thân mật như thế, tôi bật chế nhạo:
“Sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, định đến đây để bàn chuyện ly hôn à?”
Cố Cảnh Xuyên lắc đầu, ngập ngừng :
“Vi Vi, đến đây là muốn bàn với em một chuyện.”
“Có gì thẳng.”
“Chuyện là thế này… Lần trước em chuyển bốn trăm triệu từ tài khoản của , em vẫn chưa dùng đúng không? Có thể chuyển lại cho không?”
Hừ.
Tôi biết ngay, sói đội lốt cừu, chẳng có ý tốt gì.
Tôi khoanh tay, nhạt:
“Không thể đâu, số tiền đó tôi đã chuyển cho em trai tôi để mua nhà rồi.”
“Cái gì?!”
Cố Cảnh Xuyên trừng mắt, không thể tin nổi:
“Chuyện lớn như sao em không bàn với ?”
Tôi lạnh, đáp:
“Anh trả nợ năm triệu cho bố Tô Điềm cũng đâu có bàn với tôi mà.”
Cố Cảnh Xuyên nghẹn lời, không gì.
Một lúc sau, ta lại mở miệng:
“Vậy em có thể bảo em trai trả lại tiền không? Anh đang cần gấp.”
Tôi ta, giọng đầy châm biếm:
“Anh cần tiền gì?”
Cố Cảnh Xuyên suy nghĩ một lúc, liếc qua Tô Điềm rồi tôi, thở dài:
“Bố của Tiểu Điềm lại đi đánh bạc, lần này nợ hơn bốn trăm triệu nữa.”
Chưa đợi tôi lên tiếng, Tô Điềm đã đỏ mắt khóc lóc:
“Chị Vi Vi, em xin chị, hãy trả lại số tiền đó cho Xuyên đi!
Bố em đã ký giấy bán thân rồi, nếu Xuyên không giúp em, em sẽ bị bán cho một lão già vợ lẽ mất!
Em xin chị, hãy giúp em!”
Nói xong, ta khóc lóc như hoa lê trong mưa.
Lúc này, tôi mới nhận ra trên mặt ta có vết bầm tím mới, rõ ràng là vừa bị đánh.
Tôi không để ý đến ta, mà quay sang thẳng vào Cố Cảnh Xuyên, giọng đầy thất vọng và tức giận:
“Cố Cảnh Xuyên, gia đình ta như cái hố không đáy, có thể giúp một lúc, định giúp cả đời sao?
Và nữa, chẳng phải đã hứa với tôi là sẽ không lo chuyện của ta nữa sao?
Sao, mới đây mà đã quên lời hứa của mình rồi? Anh coi tôi là kẻ ngốc dễ bị lừa à?”
“Tôi cho biết, tiền tôi đã đưa cho em trai tôi, nhà cũng mua xong, toàn bộ đã thanh toán. Anh muốn cũng không lấy lại nữa!”
Sau khi hét xong những lời đó, tôi tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội.
Thấy tôi nổi giận, Cố Cảnh Xuyên vội vàng trấn an:
“Được rồi, rồi, không lo nữa. Em đừng giận, bốn trăm triệu đó coi như không cần nữa.”
Tô Điềm nghe thì nước mắt lã chã rơi, vừa khóc vừa tỏ vẻ đáng thương:
“Anh Xuyên, thực sự không giúp em nữa sao?”
Cố Cảnh Xuyên ta đầy bất lực, lại sang sắc mặt tôi, rơi vào thế khó xử, không biết phải gì.
Tôi cảnh đó, lạnh lùng khẩy rồi xoay người bỏ đi.
Chương 10
Cố Cảnh Xuyên với tôi rằng sẽ không lo chuyện của Tô Điềm nữa.
Nhưng quay lưng lại, ta đã đem căn nhà chúng tôi mua khi kết hôn đi thế chấp cho một tổ chức cho vay nặng lãi.
Khi tôi biết chuyện, số tiền thế chấp đã bị ta dùng để trả nợ cờ bạc cho bố của Tô Điềm.
Cơn giận của tôi bùng lên như lửa. Tôi lập tức đi tìm Cố Cảnh Xuyên và giáng cho ta một cái tát.
“Cố Cảnh Xuyên, điên rồi sao! Tô Điềm đã cho uống bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả nhà cũng không cần?
Đây là nhà của chúng ta, là nơi chúng ta xây dựng hạnh phúc cơ mà!”
Căn nhà này, khi mua ba mẹ tôi đã góp một nửa số tiền, là số tiền tiết kiệm cả đời của họ.
Bây giờ lại trở thành món quà dâng tặng cho người khác, sao tôi không đau lòng cho ?
“Vi Vi, em đừng giận.”
Cố Cảnh Xuyên ôm mặt, vẻ áy náy, :
“Anh thề, đây là lần cuối cùng. Sau này thật sự sẽ không lo chuyện của ấy nữa.
Em yên tâm, nhà chỉ bị thế chấp tạm thời. Sau này sẽ kiếm đủ tiền để chuộc lại.”
Tôi chẳng buồn nghe, chỉ lạnh lùng hỏi ta:
“Vậy Tô Điềm đối với quan trọng đến thế sao?”
Cố Cảnh Xuyên im lặng hai giây, rồi khẽ chua chát:
“Vi Vi, cũng không muốn . Nhưng em không biết, Tiểu Điềm đã từng cứu mạng .
Năm mười tuổi, không biết bơi, chẳng may ngã xuống sông và suýt chết đuối.
Chính Tiểu Điềm đã bất chấp nguy hiểm, nhảy xuống kéo lên bờ.
Nếu không có ấy, đã không còn trên đời này nữa.”
Tôi nhạt:
“Nhưng cũng đã cứu ta một lần. Anh đã trả xong món nợ ân đó rồi.
Cớ gì phải hết lần này đến lần khác gánh nợ cho bố ta?”
Cố Cảnh Xuyên thở dài:
“Anh cũng không muốn đâu. Nhưng Tiểu Điềm luôn dùng chuyện quá khứ để ép bằng đạo đức.
Cô ấy lại hay khóc, mỗi lần ấy khóc, không nỡ từ chối.”
“Hừ.”
Tôi bật , cảm thấy thật nực :
“Cô ta khóc thì mềm lòng, còn tôi khóc, lại xem tôi như kẻ điên sao?
Cố Cảnh Xuyên, thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm!”
Cố Cảnh Xuyên hoảng hốt, vội vàng kéo tay tôi, khẩn khoản :
“Em tin , đây thật sự là lần cuối.
Em tha thứ cho lần này đi, về nhà chúng ta sẽ sống thật tốt, không?”
“Không!”
Tôi dứt khoát hất tay ta ra, lòng lạnh giá:
“Cố Cảnh Xuyên, tôi đã hoàn toàn thất vọng về .
Chúng ta nên ly hôn sớm đi, đừng dây dưa thêm nữa!”
Cố Cảnh Xuyên tôi, vẻ mặt đầy thất vọng:
“Vi Vi, em thật sự nhẫn tâm như sao? Không thể nghĩ đến cảm vợ chồng bao năm của chúng ta sao?”
Tình cảm?
Thật là nực .
Anh ta còn mặt mũi để nhắc đến cảm với tôi sao?
Chút cảm ít ỏi còn sót lại giữa chúng tôi, đã bị ta phung phí hết trong những lần lạnh nhạt, bỏ rơi tôi vì Tô Điềm.
Hiện tại, điều tôi muốn chỉ là thoát khỏi quá khứ và lại cuộc đời.
Tôi ta, thẳng thừng :
“Cố Cảnh Xuyên, nếu không đồng ý ly hôn, tôi sẽ kiện ra tòa.”
Chương 11
Cố Cảnh Xuyên vẫn cứng đầu không chịu ly hôn.
Một tháng sau, tôi nộp đơn kiện lên tòa án.
Tôi luật sư ly hôn giỏi nhất để giúp mình. Vì chúng tôi không có con chung, tài sản chung cũng không còn, và Cố Cảnh Xuyên lại là bên có lỗi, vụ kiện nhanh chóng có kết quả.
Tôi cuối cùng cũng ly hôn thành công.
Ngoài chiếc xe tôi thường lái, tôi không mang theo bất cứ thứ gì.
Cố Cảnh Xuyên cũng chẳng còn gì.
Vì đã đem toàn bộ tài sản để trả nợ cờ bạc cho bố của Tô Điềm, ta giờ đây trắng tay.
Thêm vào đó, hình kinh tế năm nay suy thoái, công ty nhỏ của ta kinh doanh thua lỗ, chuỗi vốn bị đứt đoạn, rơi vào cảnh khó khăn chồng chất.
Nhưng, điều này không còn liên quan gì đến tôi nữa.
“Người phụ bạc vợ thì trời không dung.” Đây chính là sự trừng mà ta xứng đáng nhận .
Sau khi ly hôn, em trai tôi ngay lập tức sang tên căn nhà vừa mua cho tôi.
Thực ra, chuyện mua nhà cho em trai chỉ là cái cớ.
Mục đích thật sự là để bảo vệ phần tài sản chung cuối cùng mà tôi có thể giữ lại.
May mắn thay, cuối cùng tôi vẫn còn một căn nhà.
Giờ nghĩ lại, ít nhất tôi không đến mức tay trắng.
Sau khi ly hôn, Cố Cảnh Xuyên vẫn không chịu từ bỏ, ngày ngày quấy rối tôi, không ngừng van xin tôi quay lại.
“Vi Vi, em thực sự nhẫn tâm mặc kệ sao?”
“Anh biết mình sai rồi, tha thứ cho lần này không?”
“Vi Vi, dù gì cũng là vợ chồng một thời, sao phải mọi chuyện đến mức này?”
Không chịu nổi sự phiền nhiễu, một lần khi ta lại đến chặn tôi ở cửa nhà Linh Linh, tôi nổi giận, xách cả xô nước tiểu tạt thẳng vào ta.
“Cút ngay! Còn đến phiền tôi nữa, tôi báo cảnh sát bắt !”
Không để ta kịp phản ứng, tôi đóng sập cửa lại.
Cố Cảnh Xuyên đứng sững trước cửa, mùi nước tiểu nồng nặc trên người khiến khuôn mặt ta nhăn nhúm, khó chịu như vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm.
Linh Linh đứng bên cửa sổ thấy cảnh đó, đến không đứng nổi.
Chương 12
Cố Cảnh Xuyên mang theo mùi hôi hám, bẽ bàng trở về nhà.
Về đến nơi, ta vào phòng tắm, kỳ cọ suốt hai tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại.
Ra khỏi phòng tắm, ta thất thần mở một chai rượu, nằm dài trên ghế sofa và uống cạn.
Rượu mới nửa chai, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mở cửa ra, ta thấy Tô Điềm, người đã vài ngày không gặp.
“Sao lại đến đây?” Giọng Cố Cảnh Xuyên lạnh nhạt.
Tô Điềm bước vào, đôi mắt đẫm lệ, ôm mặt khóc như sắp sụp đổ:
“Anh Xuyên, giúp em lần cuối cùng đi. Em thật sự không còn cách nào khác nữa!”
“Lại chuyện gì nữa đây?” Cố Cảnh Xuyên vừa mệt mỏi, vừa chán chường.
“Bố em… ông ấy vẫn chứng nào tật nấy, lại đi đánh bạc. Lần này nợ hai triệu. Ông ấy nếu em không nghĩ cách trả nợ, ông sẽ bán em cho chủ nợ!”
Cô ta gào khóc: “Em xin , Xuyên, em thực sự hết cách rồi…”
Nghe xong, Cố Cảnh Xuyên chỉ biết thở dài, bất lực :
“Cô tìm người khác đi. Tôi đã trắng tay, không thể giúp nữa.”
“Anh Xuyên!”
Tô Điềm mất kiểm soát, túm chặt tay ta, khóc nức nở:
“Anh nghĩ cách giúp em đi không? Ngoài ra, em chẳng còn ai để dựa vào nữa.
Xem như vì cảm trước đây, cứu em lần này đi!”
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của ta, Cố Cảnh Xuyên không còn cảm giác thương xót như trước, mà chỉ thấy mệt mỏi đến cùng cực.
“Tiểu Điềm, lần này tôi thật sự không thể giúp nữa. Bản thân tôi còn đang bận xử lý mớ hỗn độn của mình, mỗi ngày đều mệt mỏi đến kiệt quệ, sao còn sức mà lo cho ?”
“Anh Xuyên, em xin …”
“Cô về đi.”
Cố Cảnh Xuyên nhẹ nhàng rút tay khỏi tay ta, ra những lời tận đáy lòng:
“Tiểu Điềm, bây giờ tôi mới nhận ra, từ trước đến nay, chỉ biết đòi hỏi từ tôi.
Dù là trước đây hay bây giờ, chỉ muốn tôi giúp thoát khỏi khó khăn, chứ không hề thật lòng thương tôi.
Người tôi thật sự, chỉ có vợ tôi.
Bạn thấy sao?