Tái Sinh Từ Đống [...] – Chương 5

Lạ thay, Tịch Mục Hằng chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái rồi bước đi luôn.

Trước khi bước ra khỏi khu tập thể, tôi còn thấy vẻ mặt tổn thương của Tôn Nhu Vi.

Tịch Mục Hằng kéo tay tôi, đi cùng tôi ra khỏi sân, sau đó quàng khăn của mình lên cổ tôi.

Tôi ngẩn người, ta lại đưa cho tôi hai quả trứng gà.

"Anh luộc trước khi em dậy, từ giờ ngày nào cũng sẽ luộc cho em."

Tôi không nhận: "Anh không cần ."

Anh ta hít sâu một hơi, thái độ chân thành: "Trước đây là sai, để em phải chịu thiệt thòi, từ giờ sẽ thay đổi, chúng ta sống với nhau thật tốt."

Nói rồi, ta lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, cùng với hai quả trứng nhét vào tay tôi.

"Lương tháng này của , em giữ lấy. Sau này sẽ đưa hết về nhà."

Nói xong, ta quay người đi thẳng về phía đơn vị.

Tôi bóng lưng cao lớn của ta, trong lòng có chút cảm khó tả.

"Dù chị có dùng thủ đoạn gì khiến Tịch xa lánh tôi, cũng không thay đổi việc trong lòng ấy có tôi!"

Tôi theo hướng giọng qua.

Tôn Nhu Vi đang chằm chằm vào tiền và trứng gà trong tay tôi, vẻ mặt đầy phẫn hận.

"Bao năm nay, trứng gà và tiền lương của Tịch đều đưa hết cho tôi. Chị chỉ nhận một lần này thôi, chúng ta còn nhiều thời gian phía trước!"  

Cô ta khiêu khích trừng mắt với tôi.

Tôi mỉm , nhân lúc hàng xóm trong sân đang đi ra, liền lớn giọng:

"Ôi, hóa ra ngày nào chồng tôi cũng mang trứng gà cho ăn! Tiền lương mỗi tháng cũng đưa hết cho ! Bảo sao một đồng cũng chẳng mang về nhà. Mấy cái này ta cũng nhờ tôi chuyển cho đấy. Cô ăn ngon mặc đẹp, chồng tôi mới yên lòng!"

Mọi người xung quanh nghe thấy tôi liền dừng lại .

Mặt Tôn Nhu Vi đỏ bừng hết cả lên, mất hết khí thế muốn đôi co với tôi:

"Chị...chị bậy gì thế! Tôi với Tịch trong sạch!"

Tôi cố ý ra vẻ vô tội: "Ồ, à? Thế số tiền ba ngày năm hôm đổi một bộ đồ mới là từ đâu ra? Không phải chồng tôi cho, thì là đàn ông khác cho à?"

Cô ta tức đến mức gương mặt nhỏ nhăn nhó lại: "Lý Tinh Ương, đừng mở miệng ra là muốn đổ bô phân lên đầu tôi!"

Tôi lắc đầu, tặc lưỡi mấy lần: "Thật là tội nghiệp cho chồng tôi, trong lòng thì nhớ , miệng cũng nghĩ đến , kết quả là còn có đàn ông khác!"

Rồi tôi hướng về phía chị Trương hét lớn: "Các chị, Tôn Nhu Vi ta không liên quan gì đến chồng em. Các chị xem, ta ngày ngày sống sung sướng như thế, tiền ở đâu mà có, chẳng phải có người đàn ông nào đó trong xó xỉnh âm thầm cho sao? Các chị về nhà hỏi kỹ chồng mình thử xem."

Chị Trương và mấy người chị khác lập tức nhíu mày.

Ánh mắt Tôn Nhu Vi càng thêm khinh bỉ.

Cuối cùng cũng chẳng buồn nể mặt nữa, trực tiếp bước đến bên cạnh ta, nhổ toẹt một bãi nước bọt:

"Đồ lẳng lơ không dám nhận việc mình !"

Tôn Nhu Vi còn muốn giải thích: "Các chị đừng nghe Lý Tinh Ương bậy! Tôi là người như thế nào chẳng lẽ các chị không rõ sao?"

Các chị ấy lạnh: "Chính vì quá rõ là người như thế nào đấy. Chồng vừa mới mất, đã mang khăn tay tặng chồng tôi rồi, đừng tưởng tôi không biết định gì. Cô chỉ lừa thằng ngốc nhà họ Tịch thôi!"

Tôn Nhu Vi đỏ hoe mắt, nước mắt như muốn rơi ngay lập tức.

Mấy chị hàng xóm thấy ta đã bị vạch trần, cũng không thèm giữ ý nữa:  

"Cô chỉ dám bắt nạt Lý Tinh Ương hiền lành thôi. Tôi cảnh cáo , đừng có mà giở trò quyến rũ chồng tôi, nếu không tôi lấy d.a.o c.h.é.m !"

Nghe lời đe dọa, Tôn Nhu Vi sợ đến run lẩy bẩy.

Chị Trương kéo tay tôi, hậm hực :  

"Tinh Ương đi thôi, cái chỗ này hôi hám quá, đứng ở đây chỉ tổ cái mũi!"  

"Đúng, đi thôi. Tiện thể chị có chuyện muốn với em."

"Để ta tiếp tục lẳng lơ xem bao lâu."

Vừa chị Trương vừa khoác tay tôi đi về phía nhà máy.

Chỉ để lại Tôn Nhu Vi đứng trơ trọi tại chỗ, lập không ai giúp đỡ.

04

Buổi tối, tôi như thường lệ về rất muộn.

Trên bàn vẫn có sẵn cơm canh.

Tịch Mục Hằng ngồi cạnh, sắc mặt không tốt lắm.

Tôi đoán chuyện ban ngày tôi và chị Trương cùng nhau "đấu tố" Tôn Nhu Vi, chắc chắn Tịch Mục Hằng đã biết.

Nhưng ta không hỏi gì cả, chỉ đôi ba câu chuyện trong nhà.

Ăn xong, Tịch Mục Hằng chủ dọn bát đũa.

Tôi vui vẻ rảnh rang, rửa mặt xong liền đi ngủ.

Tịch Mục Hằng mấy lần định gì đó lại kìm nén. Anh ta nằm bên cạnh tôi, chẳng ai biết ta đang nghĩ gì.

Cứ thế yên ổn khoảng nửa tháng.

Dù Tôn Nhu Vi có đến tìm Tịch Mục Hằng để gì, ta cũng từ chối một cách rất lạnh nhạt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...