Quay lại chương 1 :
Gần đây đang vào mùa cao điểm bán hàng, tôi bận rộn kiếm tiền, chẳng có tâm trí quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này.
Kiếp trước, sau khi bị bỏng, bố mẹ tôi đã phải chịu đựng quá nhiều.
Mẹ tôi chỉ sau một đêm đã bạc trắng tóc, vì lo tiền chữa trị cho tôi mà chạy vạy khắp nơi.
Còn bố tôi thì tiết kiệm từng đồng, bữa trưa và tối mỗi ngày chỉ ăn bánh bao với nước lọc.
Bây giờ tôi đã thoát khỏi tai họa, càng phải cố gắng kiếm tiền để báo hiếu họ.
Ba ngày liên tiếp, tôi bận đến mức chẳng có lúc nào ngơi nghỉ.
Mãi đến tối thứ Bảy, công ty mới cho thực tập sinh nghỉ một ngày.
Trên đường về nhà, đi ngang qua khu vực nghỉ mát dưới lầu, tôi nghe loáng thoáng có người đang chuyện về vụ pin.
Ngẩng đầu lên — đúng là bác hôm trước từng ngăn Lý Cường lại.
Bác ấy đang thao thao bất tuyệt khoe thành tích của mình:
【Tôi với nó biết bao nhiêu lần rồi! Phải sạc pin dưới trạm, nó cứ không nghe!】
【Này! Mấy người đoán xem sao? Tôi tức quá liền mách ông Trương luôn!】
【Cái pin đó mà nổ thì ghê lắm! Ông Trương chẳng gì thêm, đuổi thẳng cổ nó đi!】
Mọi người nghe xong đều khen bác là người tốt, dám đứng ra vì nghĩa.
Bác ngẩng cao đầu, vỗ ngực đầy tự hào:
【Phải thế chứ! Tôi cho mọi người biết, ai mà dám vì vài đồng bạc mà mấy chuyện người như thế thì tôi nhất định không tha!】
Đang đắc ý, ánh mắt bác bỗng liếc thấy tôi.
【Này, cậu trai, cậu xem tôi thế đúng không?】
Tôi gật đầu vui vẻ:
【Bác đúng là hùng của khu nhà chúng ta!】
Bác rạng rỡ, nắm lấy tay tôi đầy thân thiết:
【Cậu về nhớ khuyên nhủ thằng ấy! Ở đâu cũng thế, đừng có sạc pin trong nhà, nguy hiểm lắm!】
Tôi vừa gật đầu đồng ý, chưa kịp gì thì bị cắt ngang.
【Được lắm! Hóa ra là hai người cấu kết với nhau tôi!】
Không biết Lý Cường từ đâu xuất hiện, chỉ tay về phía chúng tôi mà chửi ầm lên.
【Lưu Hoa! Tôi coi cậu là em, thế mà cậu lại hợp với bà già này để đuổi tôi đi! Cậu còn là người không ?】
【Còn bà nữa, cái bà già sắp chết kia, nhà là tôi , tôi muốn gì là quyền của tôi! Bà có nhà ở biển chắc mà quản rộng thế?】
Bác lập tức đưa tay kéo tôi ra sau lưng, lớn tiếng cãi lại:
【Làm mấy chuyện khuất tất như mà còn lớn giọng hả? Hôm nay tôi cho cậu biết, tôi quản đấy, cậu gì tôi nào?】
【Cậu mà dám chửi thêm một câu nữa xem? Tối nay tôi bảo ông Trương cho cậu ra đường ngủ!】
Nói rồi bác bắt đầu vừa hét vừa lăn lộn ăn vạ ngay tại chỗ.
【Mọi người tới mà phân xử giùm tôi cái coi! Tôi chẳng phải vì sự an toàn của mọi người sao? Khu nhà này có bảy tầng, cậu ta ở tầng bốn. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nguyên căn hộ này đều không chạy thoát đâu!】
Bác rất có sức ảnh hưởng, chỉ vài câu đã lay lòng người.
Không ít người tụ tập quanh bác, ai nấy đều có vẻ muốn đứng về phía bác.
Lý Cường bắt đầu hoảng loạn, lùi bước liên tục.
Khi đi còn không quên lầm bầm chửi bới.
Chủ nhà đã cho Lý Cường hạn ba ngày, hôm nay là đêm cuối cùng.
Tôi cứ tưởng nguy hiểm đã hóa giải, nên cũng dần thả lỏng tinh thần.
Nhưng tiếng nổ vang trời giữa đêm khiến tôi giật bắn tỉnh dậy.
5
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi lập tức nghĩ đến khả năng pin đã phát nổ.
Tôi lao ra mở cửa phòng, thì thấy khói nóng cuồn cuộn tràn ngập hành lang như thác đổ.
Nguồn khói — đúng như tôi dự đoán — chính là từ căn phòng trọ của Lý Cường.
Lý Cường ơi là Lý Cường, bao nhiêu người khuyên nhủ vẫn không nghe! Đúng là tự chuốc họa vào thân!
Tình huống quá khẩn cấp, không cho tôi kịp nghĩ nhiều.
Tôi vội lấy điện thoại gọi cứu hỏa, đồng thời chạy gõ cửa từng nhà gọi hàng xóm thoát thân.
Khi tôi chạy xuống sân chung cư thở hổn hển, ngọn lửa trên lầu đã dữ dội đến mức không thể kiểm soát nổi nữa.
Lính cứu hỏa nhanh chóng đến nơi, vừa chạy lên tầng vừa hỏi:
【Có ai bị kẹt lại bên trong không?】
Bạn thấy sao?