Lý Cường siết chặt nắm , rõ ràng là rất tức giận.
Nhưng bị bao nhiêu người vây quanh như , ta không dám nổi nóng, chỉ có thể cắn răng mang pin xuống lại trạm sạc.
Trước khi rời đi, ta còn hung hăng trừng mắt lườm tôi một cái.
Nhưng tôi biết tính Lý Cường không dễ gì thay đổi, tôi không tin mấy lời bác có thể khiến ta từ bỏ.
Tối hôm đó, tôi lại vô chạm mặt ta.
Anh ta ôm một thứ gì đó trong lòng, dùng áo choàng che lại, lén lút rất khả nghi.
Tôi chỉ liếc qua một cái đã nhận ra — chính là viên pin đó!
Trong lòng cảm thấy ta thật bướng bỉnh, đồng thời ký ức kiếp trước lập tức ùa về.
Suốt một năm điều trị, tôi đã phải trải qua mười hai ca phẫu thuật ghép da.
Toàn thân bị quấn chặt trong băng gạc, sống sót thôi đã là một điều đau đớn vô cùng.
Lần này, tôi không ngăn cản Lý Cường nữa.
4
Một sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập.
Mở cửa ra, đập vào mắt tôi là ánh đầy oán hận của Lý Cường.
Tôi ngáp một cái, nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mắt:
【Có chuyện gì ?】
Tối qua tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi, lo sợ pin phát nổ đến tận gần sáng mới mơ màng thiếp đi.
Không ngờ Lý Cường lại may mắn thật, pin sạc cả đêm mà không phát nổ.
Lý Cường tức tối mở miệng:
【Lưu Hoa, có phải em cố không ưa , cứ nhằm vào mãi không?】
Tôi bị hỏi mà ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
【Có bệnh thì đi mà chữa.】
Lý Cường khẩy hai tiếng:
【Chúng ta đã không còn ở chung nữa, tôi muốn sạc pin trong nhà thì sạc, liên quan gì đến cậu? Cậu rảnh quá nên muốn báo cáo tôi hả?】
【Giờ thì hay rồi, chủ nhà muốn đuổi tôi đi, cậu vui lắm đúng không?】
Tôi chỉ “ồ” một tiếng, bình tĩnh giải thích:
【Không phải tôi báo.】
Chắc lại có người thấy, là một người hùng chính nghĩa nào đó đã ra tay.
Chủ nhà cũng là người biết suy nghĩ, biết chuyện này nguy hiểm nên thà hy sinh lợi ích nhỏ còn hơn để xảy ra tai nạn, dứt khoát không cho Lý Cường nữa.
Mà như cũng tốt, từ giờ tôi không còn phải nơm nớp lo sợ mỗi đêm nữa.
Lý Cường đang nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn không nghe nổi lời giải thích của tôi:
【Dám không dám nhận? Ngoài cậu ra còn ai có thời gian rảnh rỗi đi báo cáo tôi chứ?】
【Cậu sợ chết đến mức đó à? Ở cách xa thế mà vẫn phải nhắm vào tôi sao?】
【Tôi cho cậu biết, tôi khổ thì cậu cũng đừng mong sung sướng!】
Buổi trưa, tôi mới biết “không cho tôi sống yên” mà ta nghĩa là gì.
Lý Cường đã đăng một bài dài ngoằng lên “bức tường vạn năng” của trường, thêu dệt, bịa đặt, kể lể “tội ác” của tôi, còn bảo mọi người tránh xa tôi ra.
Bạn cùng phòng cũ, Triệu Tử Nguyên, gửi tin nhắn WeChat cho tôi:
【Anh Hoa, và Lý Cường xảy ra chuyện gì ? Em sống chung với lâu như , thấy đâu giống người sẽ ra chuyện như thế.】
Tôi gõ vài chữ đơn giản, dứt khoát:
【Lý Cường mang pin vào phòng trọ để sạc, chủ nhà biết nên đuổi ta đi. Anh ta nghĩ là do em báo.】
Triệu Tử Nguyên trả lời:
【Thì ra là ! Không ít người bị Lý Cường hiểu lầm, đang chửi trên tường vạn năng đó, mau giải thích đi!】
【Kệ ta thôi, thân ngay thẳng, không sợ bóng nghiêng.】
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?