9
Xe cảnh sát đến mấy chiếc, đưa tất cả chúng tôi đi.
Tôi đặt di ảnh bà cụ Diệp xuống, đậy nắp quan tài lại cho bà, từng bước từng bước quay đầu lại linh đường.
“Bà nội, đợi cháu về!”
Những người dân vây xem đều cảm .
“Thật là một đứa cháu tốt! Nếu tôi có một đứa cháu như , cả đời này cũng đáng!”
“Trừng Trừng đúng là một đứa trẻ ngoan, bà cụ Diệp không thương nhầm người!”
“Ông già Thẩm thật là vô đức, nếu tôi có một ông nội như , tôi đã sớm đuổi ông ta ra khỏi nhà rồi! Thật là mất mặt!”
“Quả nhiên, đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng thích ra ngoài mèo mỡ gà đồng, đến khi treo lên tường mới chịu thôi!”
Đài truyền hình cũng vội vàng đến phỏng vấn khắp nơi.
“Chú ơi, bác ơi, xin hỏi các người có biết chuyện gì xảy ra không?”
Ông nội tôi với bà nội kế của tôi, đối mặt với ống kính dài của đài truyền hình, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cười chết mất, không phải là cảm trời đất sao?
Cứ to lên đi, tuyên bố với cả thế giới đi, giấu giếm gì?
“Năm mươi năm rồi! Bà nội tôi đã ăn cơm sống năm mươi năm!
“Bà nội tôi mới mất ba ngày, ông ta đã dẫn bà nội kế vào nhà, ai mà chịu nổi!”
Chú cảnh sát bất đắc dĩ liếc tôi: “Cô bé, rồi.”
Tôi: “Phải rùm beng lên!”
Đến đồn cảnh sát, các cảnh sát đã hiểu rõ ngọn nguồn, đưa ra phán quyết công bằng.
Mặc dù chúng tôi tụ tập đánh nhau nhà họ Vương chuyện trước.
Những công nhân đến viếng, thấy không vừa mắt mới thủ.
Mặc dù không đúng cũng có thể thông cảm.
Hơn nữa pháp luật không truy cứu trách nhiệm của đám đông, sau một hồi phê bình giáo dục, nộp một ít tiền , họ đã thả về.
Tôi dùng nắp quan tài đánh Vương Cương, vì tôi thực sự có báo cáo giám định tâm thần, bọn họ cũng không gì tôi, đền cho Vương Cương một ít tiền thuốc men là xong.
Tin tức tràn lan trên báo chí, bóc trần nhà họ Vương.
Con trai cả của Sở Oánh nuôi tiểu tam, con dâu thứ hai trên xe buýt ép nữ sinh nhường chỗ cho bà ta, cháu bắt nạt học ở trường… Những chuyện vặt vãnh đều bị người ta phanh phui ra.
Mỗi ngày ra ngoài đều có phóng viên vây chặn.
Nhưng nhà họ Vương sợ tôi lại tìm người đến đánh họ, nên đành nghiến răng chịu đựng.
Nhưng ông nội tôi không chịu , ông ta không thể chấp nhận việc bà nội nuôi ông ta cả đời, sau khi mất lại không để lại cho ông ta một xu di sản, đã kiện tôi với bố tôi ra tòa.
Qua phán quyết của tòa án, di chúc của bà nội tôi có hiệu lực.
Tất cả tài sản dưới tên bà đều thuộc về tôi với bố tôi.
Nhưng bố tôi là con trai của ông nội tôi, xét đến việc ông nội tôi đã lớn tuổi, tòa án phán quyết bố tôi phải trả một khoản tiền cấp dưỡng hằng tháng cho ông nội tôi.
Sau chuyện tang lễ, bố tôi đã hận ông nội tôi đến tận xương tủy.
Trong lòng không coi ông ta là bố mình nữa, trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi nhà cũ.
Bất đắc dĩ, ông nội tôi chỉ có thể tự đi nhà để ở.
Mặc dù tòa án phán quyết bố tôi phải trả tiền cấp dưỡng ông vẫn trì hoãn không trả.
Ông nội tôi mãi không nhận tiền cấp dưỡng, chỉ còn cách đến tòa án khởi kiện, bố tôi mới miễn cưỡng trả một tháng.
Nhưng trả xong tháng đó, lại không trả nữa.
Ông nội tôi lại phải đến tòa án khởi kiện.
Tức đến nỗi ông ta ngày nào cũng chống gậy đứng ở đầu thôn, cùng những ông bà già mắng bố tôi với tôi là đồ vong ơn bội nghĩa, con cháu bất hiếu.
Nhưng mọi người đều biết những chuyện xấu xa mà ông ta đã , không một ai đồng với ông ta.
Sở Oánh kia vốn định dựa vào việc kết hôn với ông nội tôi để lấy một khoản tiền sính lễ, sau đó chia một nửa gia sản.
Không ngờ một xu tiền sính lễ cũng không xin , ngay cả ông nội tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà.
Một cước đá bay bà ta.
Trước khi đi, còn rút sạch ba mươi vạn trong thẻ lương của ông nội tôi.
Mỹ danh rằng: “Đây là tiền bồi thường vì phụ lòng tôi! Còn nữa, cháu đánh cháu trai tôi thành ra thế này, là ông nội phải đền tiền cho nó!”
Ông nội tôi không còn tiền tiết kiệm, chúng tôi lại không cần ông ta, mỗi tháng chỉ có thể dựa vào tiền hưu trí để sống.
Trong thời gian ngắn, trải qua nhiều sóng gió, sức khỏe của ông nội tôi nhanh chóng suy sụp.
Một sáng nọ, khi ông ta thức dậy rửa mặt, đột nhiên ngã quỵ, không đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, trở thành người thực vật.
Chúng tôi đến ngân hàng tra thẻ của ông ta, phát hiện mấy chục vạn tiền tiết kiệm không cánh mà bay.
Sau khi báo cảnh sát, phát hiện là Sở Oánh đã rút tiền trong thẻ ngân hàng của ông nội tôi, lập tức khởi kiện Sở Oánh ra tòa với tội danh trộm cắp.
10
Tại tòa án, Sở Oánh vẫn lớn tiếng.
“Đây là tiền ông ta nợ tôi! Là tiền bồi thường mà ông ta đã hứa với tôi!”
“Ông ta tự nguyện đưa cho tôi! Các người dựa vào đâu mà kiện tôi?”
Tôi lạnh: “Ông nội tôi hiện đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, bà là ông ta tự nguyện đưa cho bà, bà có bằng chứng không?”
“Có hợp đồng trao tặng cho không? Hay có video ghi âm ông ta không?”
Sở Oánh không đưa ra , còn cố cãi: “Tôi… chúng tôi là quan hệ nam nữ, ông ta đưa tiền cho tôi là chuyện bình thường!”
Tôi càng muốn hơn: “Quan hệ nam nữ? Vậy không phải là quan hệ vợ chồng sao?”
“Xin lỗi, không có quan hệ vợ chồng thì không có quyền thừa kế tài sản!”
“Bây giờ ông nội tôi đang nằm viện, cần tiền để đóng viện phí, số tiền này, bà phải trả lại!”
Cuối cùng, Sở Oánh bị kết tội trộm cắp tài sản, hơn nữa số tiền liên quan đến vụ án rất lớn, bị phán tám năm tù.
Còn ba mươi vạn kia, Sở Oánh vốn định lấy để tiền sính lễ cho Vương Cương cưới vợ.
Chuyện cưới xin đã bàn xong, kết quả bị cơ quan công an truy hồi.
Một xu lợi cũng không nhận , còn tặng thêm tám năm tù.
Tiền sắp đến tay thế mà không cánh mà bay, tức đến nỗi Vương Cương tuyên bố sẽ đến trường tôi để cho tôi biết tay.
Kết quả lại vì đe dọa khủng bố, bị tôi báo cảnh sát bắt vào giam năm ngày, năm trăm đồng.
“Chú cảnh sát, người này đe dọa cháu, nguy hiểm đến tính mạng của cháu!”
“Các mau bắt hắn ta lại!”
Ba năm sau, tôi vẫn ở lại thế giới này, theo dõi tĩnh của nhà họ Vương, tránh để họ lại phiền phức cho bố mẹ của nguyên chủ.
Nhưng nhà họ Vương từ khi đụng độ với tôi, ngày nào cũng gà bay chó sủa, nào còn tâm trí chuyện thương thiên lý nữa?
Còn ông nội của nguyên chủ, nằm trên giường ba năm, đã chết rồi.
Tôi cầm bằng tốt nghiệp, trở về quê cũ, đốt lão già kia thành tro, mang ra sau núi rải.
“Kẻ bạc như , không xứng vào phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta, không xứng chôn cùng bà nội!”
Gió núi gào thét, ông nội của nguyên chủ bay theo gió…
Ngay sau đó, một giọng từ ái hiền hòa vang lên bên tai tôi.
“Cảm ơn con, nhỏ…”
Là giọng của bà nội nguyên chủ.
Xem ra bà nội của ấy đã mãn nguyện, tôi cũng đến lúc rời khỏi thế giới này rồi.
Nhưng dù sao cũng đã chiếm dụng ba năm cuộc đời của nguyên chủ, trước khi rời đi, tôi định với nguyên chủ một tiếng.
“Xin lỗi, đã chiếm dụng thân thể của ba năm, bây giờ tôi trả lại thân thể cho , mong đừng giận tôi.”
Không ngờ, nguyên chủ lại : “Giận? Tôi giận cái gì?
“Cô còn giúp tôi học đại học ba năm, viết xong luận văn tốt nghiệp cơ mà!
“Thôi không nữa, tôi phải về thừa kế nhà máy của gia đình đây!”
Tôi: “…”
(Hết)
Bạn thấy sao?