11
Phó Hoài An nhận tiền, dẫn Diệp Nhiễm Nhiễm đến sự kiện xa hoa Hải Thiên Thịnh Yến.
Anh ta kiếm khoản đầu tư 20 tỷ, hàng loạt dự án nối đuôi chờ hợp tác.
Trong chốc lát, ta nổi bật đến mức ngay cả công ty đang đỉnh cao của tôi cũng bị lu mờ.
Sau khi ổn định nội bộ tập đoàn, ta bắt đầu trả thù tôi, cướp dự án, lôi kéo lãnh đạo cấp cao, và mang theo kỹ sư của công ty tôi đi.
Nhưng tôi rất bình tĩnh, chẳng hề hoảng sợ, thậm chí không giữ chân đơn từ chức của họ, phê duyệt ngay lập tức.
Tiết kiệm khoản bồi thường, lại tiện tay tống khứ luôn những kẻ nội gián. Đây là loại chuyện tốt mà soi đèn cũng khó tìm .
Buổi tối, Diệp Nhiễm Nhiễm dẫn Phó Hoài An về nhà ăn cơm, trên tay xách đầy đồ hiệu, vẻ mặt rạng rỡ.
Ba mẹ vui mừng ra mặt, vây quanh hai người, hỏi han không ngớt.
Diệp Nhiễm Nhiễm đắc ý tôi: “Chị à, nghe dạo này công ty chị gặp chút rắc rối? Cảm giác thế nào?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhẹ: “Cảm giác cũng khá ổn. So với chuyện em rể từng trải qua thì tốt hơn nhiều.”
Phó Hoài An lạnh: “Yên tâm, sớm muộn cũng đến lượt .”
Rồi ta đưa cho tôi một tấm thiệp mời, mỉa: “Hai ngày nữa là lễ kỷ niệm thành lập công ty chúng tôi. Các ông chủ lớn trong ngành đều sẽ đến. Biết đâu có thể kiếm vài dự án để bớt thảm hơn.”
“Thật tuyệt.”
Tôi đầy ẩn ý, nhận lấy tấm thiệp: “Tôi nhất định sẽ ăn mặc lộng lẫy và tặng một món quà lớn.”
Diệp Nhiễm Nhiễm tưởng tôi sợ hãi, đắc ý vô cùng.
“Chị đừng nghĩ chỉ cần tặng một món quà là Hoài An sẽ tha thứ cho những gì chị đã . Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.”
“Chị còn nhớ vụ cá cược không? Nếu Hoài An vực dậy , chị phải chia nửa cổ phần công ty cho tôi. Dù chị có lật lọng cũng vô ích, chị biết ấy lợi thế nào mà.”
“Hãy trân trọng những gì chị đang có đi, vì chẳng bao lâu nữa chị sẽ chẳng còn gì đâu!”
Tôi mỉm đầy hàm ý: “Em nhớ kỹ những lời em vừa là .”
Phó Hoài An lạnh lùng: “Tôi sẽ khiến hối hận vì những gì đã với tôi.”
….
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, ba mẹ không ngừng gắp thức ăn cho Phó Hoài An, ra sức lấy lòng ta.
Dù sao họ giờ cũng chỉ còn lại chút tài sản cố định, hết tiền thì chẳng còn uy thế gì nữa.
Vậy nên khi Phó Hoài An đề nghị thành lập công ty cho họ, ba mẹ không chút do dự đồng ý ngay, ký tên thành pháp nhân mới.
Ngay lập tức, họ lại trở thành “ông bà chủ”, tự tin hơn hẳn.
Chỉ vì Phó Hoài An buông một câu: “Ba mẹ, thấy Diệp Hy Hi là con mất hết khẩu vị.”
Ba mẹ lập tức ra lệnh: “Hy Hi, sau này con không có việc gì thì đừng về nhà nữa.”
Tôi mỉa: “Có cần cắt đứt quan hệ luôn không?”
Phó Hoài An khẩy: “Đó cũng là một ý hay.”
Ba mẹ không chút do dự gật đầu đồng ý, gọi ngay luật sư đến thủ tục cắt đứt quan hệ.
Rồi còn đăng báo công khai.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng.
Nếu không biết bản chất của Phó Hoài An, có lẽ tôi còn nghĩ ta là đồng minh của mình.
12
Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Phó thị tổ chức cực kỳ hoành tráng, quy tụ nhiều nhân vật đứng đầu trong giới kinh doanh.
Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, mang giày cao gót, từng sợi tóc đều chăm chút tỉ mỉ.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, tôi đã lên kế hoạch suốt hai năm.
Diệp Nhiễm Nhiễm vừa thấy tôi đến liền vội vàng khoe khoang, hống hách ra mặt.
“Chị à, hôm nay chị ăn mặc đẹp thế này là muốn quyến rũ Hoài An sao?”
“Đáng tiếc, dù chị có cởi sạch bò lên giường ấy, ấy cũng chẳng thèm đâu.”
“Chị biết kết cục của mình là gì không? Công ty sản, thất nghiệp, phải ra đường ăn xin. Cuối cùng chết đói trên phố, trước khi chết sẽ bị vô số kẻ lang thang nhục, sống không bằng chết.”
Tôi mỉm nhẹ nhàng: “Em đang về bản thân mình à?”
Cô ta tái mặt, trừng mắt tôi: “Đúng là chết còn cứng miệng.”
Phó Hoài An cầm ly champagne bước đến, ánh mắt cao ngạo, đầy khinh bỉ tôi.
“Cô cũng dám đến đây?”
Tôi chớp mắt: “Không phải đã hẹn tôi đến tặng quà lớn sao?”
Nói rồi, tôi lấy một xấp ảnh từ túi xách ra. Anh ta định giật lấy, tôi giơ tay hất tung lên không trung, ảnh rơi xuống như mưa.
Phó Hoài An bắt một tấm, ánh mắt khinh thường lập tức chuyển sang kinh ngạc.
Tiếng hét giận dữ của ta vang lên: “Diệp Hy Hi, muốn chết à!”
Diệp Nhiễm Nhiễm cúi xuống nhặt ảnh, đồng tử co rút. Đó là những bức ảnh họ tham gia Hải Thiên Thịnh Yến.
Cô ta hốt hoảng, điên cuồng cúi xuống nhặt từng tấm.
Nhưng khi ta gần nhặt xong, tiếng chuông tin nhắn trong hội trường liên tục vang lên.
Phó Hoài An run rẩy lấy điện thoại ra. Video rõ ràng hơn ảnh rất nhiều, ta vẫn cố gào lên:
“Giả đấy! Làm giả bằng công nghệ! Tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”
Tôi mỉm : “Năm phút trước tôi đã giúp báo cảnh sát rồi. Chắc giờ họ đến cửa rồi.”
Lời vừa dứt, cửa lớn bị mở ra, các cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
“Ông Phó Hoài An, có người tố cáo ông tổ chức tụ tập thác loạn, buôn lậu hàng hóa, và sản xuất hàng giả. Mời ông về trụ sở điều tra!”
“Bà Diệp Nhiễm Nhiễm, có người tố cáo bà tổ chức tụ tập thác loạn. Mời bà về trụ sở điều tra!”
“Ông Triệu Hoài, có người tố cáo ông tổ chức tụ tập thác loạn, trốn thuế và gian lận thuế. Mời ông theo chúng tôi về điều tra!”
“…”
Danh sách dài gần năm phút, hơn ba mươi xe cảnh sát chật kín người bị bắt.
Ba mẹ tôi cũng bị dẫn đi. Họ tưởng pháp nhân cho công ty là dễ, thực chất chỉ là bình phong cho các hoạt rửa tiền và gian lận.
13
Lễ kỷ niệm hoành tráng kết thúc trong sự hỗn loạn, trở thành đề tài nóng chiếm trọn một tuần trên các mặt báo.
Vụ này truyền thông gọi là “Vụ án Phó Hoài An,” liên lụy đến hơn 500 công tử nhà giàu.
137 người phải vào tù.
Phó Hoài An bị kết án 18 năm 7 tháng.
Diệp Nhiễm Nhiễm bị kết án 6 năm.
Ba mẹ tôi lần lượt bị kết án 4 năm và 5 năm.
Giới kinh doanh như trải qua cơn sóng thần.
Những người sợ bị liên lụy vội vàng bán tháo cổ phiếu và tài sản, rồi trốn ra nước ngoài.
Những thương nhân ăn trong sạch như tôi bắt đầu tận dụng cơ hội để nuốt chửng thị phần và tài sản.
Miếng mồi béo này như trời ban, tôi mua lại tập đoàn Phó thị với giá thấp, còn thâu tóm nhiều dự án và mảnh đất.
Kết quả là, tôi chen chân vào top những người đứng đầu kim tự tháp, lọt vào danh sách 50 nữ doanh nhân giàu nhất trong nước.
….
Mỗi ngày tôi đều rất bận, vẫn dành ra 5 phút để đọc những lá thư gửi từ trại giam.
Ba mẹ viết rất cảm , cầu xin tôi tha thứ, rằng tôi là con ruột, sau này không thể bỏ mặc họ.
Dù sao tài sản của họ đã bị bán đấu giá để trả nợ, ra tù họ cũng trắng tay.
Nghĩ đến việc họ có án tích, lại già cả, không tìm việc , đúng là cũng đáng thương.
Tôi có thể tìm cho họ công việc quét đường hoặc lao công.
Đợi đến 60 tuổi, tôi sẽ cho họ khoản trợ cấp ở mức sống tối thiểu.
Thư của em thì rất dài, toàn là chửi rủa, nguyền rủa tôi chết không yên.
Mỗi lần tôi đều trả lời vỏn vẹn: “Đã đọc,” rồi gửi lại.
Và sau đó ta lại điên cuồng chửi rủa tiếp.
Nhận thư của Phó Hoài An khiến tôi khá bất ngờ.
Vì sợ ta không thích nghi với việc từ “thiên chi kiêu tử” rơi xuống trại giam, tôi đã cho vài “đại ca” vào “chăm sóc” ta.
Theo lý mà , ta bận bịu như , còn viết thư cho tôi, chứng tỏ mấy người kia “chăm sóc” chưa đủ tận tâm để ta còn cầm bút.
Tôi mở thư xem qua.
Không ngoài dự đoán, ta cũng trọng sinh.
Thư rất dài, toàn những lời sám hối và nhớ nhung quá khứ, còn bày tỏ rằng sau khi ra tù sẽ dùng cả đời để bù đắp cho tôi.
….
14
Phó Hoài An không qua nổi mùa xuân thứ hai, đưa ra ngoài vì trạng sức khỏe nguy kịch.
Tôi tạm dừng một cuộc họp quốc tế để về ngắm gương mặt đau đớn đến méo mó của ta trước khi chết. Tôi rất hài lòng.
Sau khi ba mẹ ra tù, họ tìm đến tôi.
Họ không hài lòng với công việc quét dọn mà tôi sắp xếp, bị bảo vệ đuổi ra ngoài, thế là họ kiện tôi.
Nhưng đội pháp lý của tôi chưa từng thua kiện.
Kết quả, họ đành phải lao công. Thi thoảng, khi tâm trạng tôi tốt, tôi cho họ hai, ba trăm ngàn để cải thiện bữa ăn.
Họ biết ơn rối rít.
Ha, kiếp trước tôi dùng tiền chất thành núi cũng không đổi lời tốt đẹp từ họ. Kiếp này, vài trăm ngàn là đủ.
Thật thú vị.
Không lâu sau, Diệp Nhiễm Nhiễm ra tù. Cô ta tìm đến ba mẹ, lại bị ba mẹ đánh một trận.
Họ nếu không vì ta, tôi đã không cắt đứt quan hệ, cũng không để họ rơi vào cảnh này, ngày ngày mưa nắng vì đồng lương ít ỏi.
Diệp Nhiễm Nhiễm không chịu khổ cực, lại quen sống xa hoa, cuối cùng trở thành “công chúa” của một quán karaoke.
Nhiều lần bị bắt trong các đợt truy quét, ta phải lui về việc tại các tiệm gội đầu nhỏ, chỉ có giá ba mươi ngàn một lần.
Cuối cùng, ta mắc bệnh lây qua đường dục nặng, bị chủ nhà đuổi ra ngoài.
Rồi chết dưới gầm cầu, bị những kẻ ăn mày lăng nhục đến chết.
Cô ta đúng là nhất quán, kiếp trước chết thế nào, kiếp này cũng chết y như .
Tôi rót cho mình một ly rượu vang, ngước bầu trời xanh không gợn mây, nâng ly chúc mừng.
Thuyền nhẹ đã qua ngàn núi.
Bạn thấy sao?