4
Ngày hôm sau, tôi đi cùng ba mẹ đến công ty.
Sợ tôi ầm lên, họ chuyển nhượng cho tôi 50% cổ phần, phần còn lại thuộc về họ và các cổ đông nhỏ lẻ trong hội đồng quản trị.
Sau khi nắm quyền thực sự, tôi bắt đầu mạnh tay cải cách.
Tăng lương cho bộ phận kinh doanh, bổ sung nhân lực mới cho bộ phận PR, mời những chuyên gia hàng đầu từ các công ty đối thủ về cho thiết kế.
Cuối cùng, bộ phận marketing giao cho những sinh viên mới ra trường, để họ thoải mái sáng tạo.
Một số cổ đông bảo thủ không hài lòng, cho rằng công ty đang phát triển ổn định, những thay đổi này quá mạo hiểm.
Tôi liền “vẽ bánh” cho họ, hứa rằng cuối năm doanh thu sẽ tăng gấp ba lần, lúc đó sẽ tăng cổ tức cho họ.
Tôi còn phóng đại cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa các đối thủ, khẳng định rằng “thà đuôi phượng hoàng còn hơn đầu chim sẻ”, chúng ta phải phấn đấu lọt vào top 500 doanh nghiệp hàng đầu quốc gia.
Tôi cam kết rằng một ngày nào đó, tập đoàn của chúng ta sẽ bước ra thế giới, lá cờ đỏ tươi của công ty sẽ cắm khắp mọi nơi.
Không ai có thể cưỡng lại những “miếng bánh” hấp dẫn này.
Các cổ đông bảo thủ bắt đầu cảm thấy tôi vẫn còn quá thận trọng, khuyên tôi nên táo bạo hơn, họ hoàn toàn ủng hộ.
Thậm chí, họ đồng ý trì hoãn việc chia cổ tức cuối năm, chỉ cần tập trung vào sự phát triển bền vững của tập đoàn.
Trong khi tôi nỗ lực việc.
Diệp Nhiễm Nhiễm và Phó Hoài An công khai cặp kè, khoe khoang các hộp cơm , khăn quàng cổ do ta đan tay.
Hai người họ ôm hôn ngay dưới tòa nhà công ty.
Lúc đầu, Phó Hoài An thấy tôi vẫn còn có chút xấu hổ.
Nhưng đến bây giờ, ta ngang nhiên ngủ lại trong nhà.
Nửa đêm, họ cố phát ra tiếng lớn, cả biệt thự đều nghe rõ mồn một.
Diệp Nhiễm Nhiễm xuống lầu cũng phải để Phó Hoài An bế kiểu công chúa, ăn sáng thì cứ dính lấy ta, còn cố nhắc đến tôi.
“Chị ơi, thấy em và Hoài An cảm thế này, chị không khó chịu chứ?”
Tôi nhã nhặn uống yến sào, mỉm : “Sao lại thế , chị còn chưa kịp mừng cho hai người mà.”
Diệp Nhiễm Nhiễm đắc ý, nắm cằm Phó Hoài An rồi hôn một cái.
Tôi chống cằm , ngắm khá lâu.
Nhờ ta cứ quấn lấy Phó Hoài An nên ta chậm chân hơn hẳn kiếp trước, giúp tôi tranh thủ giành mấy dự án lớn.
Hôn xong, ánh mắt Phó Hoài An tối sầm, tay vô thức xoa xoa khóe miệng.
Động tác này tôi quen quá rồi – đó là khi ta đang cố kiềm chế ham muốn bệnh hoạn của mình.
Nhưng Diệp Nhiễm Nhiễm lại chẳng nhận ra, chỉ thấy ta quyến rũ hơn, trong mắt toàn là trái tim hồng.
Tôi thu ánh mắt lại, giấu đi sự chế nhạo trong đáy mắt.
Hy vọng khi biết sự thật, ta đừng khóc.
Vì nước mắt ta, chỉ càng khiến ta thêm hưng phấn.
5
Sau khi tôi lại cướp vài dự án từ tay Phó Hoài An, cuối cùng bên phía Diệp Nhiễm Nhiễm cũng có “tin vui.”
Cô ta mang thai, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mà gả vào nhà họ Phó.
Kiếp trước tôi không cần mang thai, vì đã ông nội Phó chọn cháu dâu.
Nhưng Diệp Nhiễm Nhiễm không có đãi ngộ đó, nếu không ép buộc cũng chẳng vào cửa nhà họ Phó.
Tối hôm đó, ta nôn nóng gõ cửa phòng tôi, tay xoa bụng phẳng lì, khoe khoang không ngừng.
“Chị à, chị sắp dì rồi, vui không?”
Tôi mỉm đầy hàm ý, đáp: “Vui chứ, đến lúc đó chị nhất định sẽ tặng cháu một phong bao lì xì thật to.”
Cô ta kỹ nét mặt của tôi, thấy tôi thực sự vui vẻ thì có vẻ không thoải mái lắm.
“Ai thèm chút tiền lẻ của chị. Sau này con trai em sẽ thừa kế tập đoàn Phó thị, là tiểu thái tử muốn gì nấy.”
“Nghe gần đây chị quản lý công ty của ba mẹ rất tốt, giá trị thị trường cũng tăng đáng kể. Nhưng đừng vội đắc ý, chẳng bao lâu nữa Hoài An sẽ vượt xa chị, trở thành người giàu nhất tỉnh, là tỷ phú mới nổi. Mà em, sẽ là phu nhân của tỷ phú.”
Như nghĩ ra điều gì đó, ta đắc ý hơn: “Chị cực khổ việc bao lâu, cuối cùng cũng chỉ nền cho em.”
“Chị à, thật nhé, em thấy thương chị lắm!”
Tôi không nhịn , bật chế giễu.
Phó Hoài An đúng là sắp vươn lên đỉnh cao thật, đó chắc chắn là khởi đầu cho cơn ác mộng của ta.
Không có ta, ta lấy đâu ra sức để vực dậy.
Đám cưới của Phó Hoài An và Diệp Nhiễm Nhiễm tổ chức rất long trọng, nhiều nhân vật lớn trong giới cũng đến dự.
Còn có rất nhiều gương mặt tôi từng quen biết từ kiếp trước.
Những ánh mắt họ dành cho Diệp Nhiễm Nhiễm vừa trêu ghẹo vừa đầy dục vọng.
Kiếp trước, Phó Hoài An dù biến thái luôn bị lý trí và sự ràng buộc của các bậc trưởng bối kiềm chế.
Nhưng khi tập đoàn Phó thị lâm vào khủng hoảng, họ ngầm cho phép ta tiếp với đám công tử ăn chơi, càng bị kìm nén, ham muốn của ta bùng phát càng đáng sợ.
Tôi đang định thu hồi ánh mắt thì phát hiện một chàng trai tóc vàng, mắt xanh, ngoại hình điển trai đang chăm Diệp Nhiễm Nhiễm.
Người này tôi quen quá rồi.
Anh ta là quý nhân của Phó Hoài An, cũng là kẻ biến thái giúp ta vươn lên đỉnh cao.
Sở thích lớn nhất của ta chính là phụ nữ mang thai.
Tôi liếc Diệp Nhiễm Nhiễm, người đang khoe chiếc nhẫn kim cương với hội thân mà không hề hay biết.
Chúc ta, bình an.
6
Hôm sau là tiệc về nhà mẹ, ba mẹ chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, từ sáng đợi đến tối vẫn không thấy Diệp Nhiễm Nhiễm về.
Gọi video qua, người bắt máy là Phó Hoài An, vẫn nhã nhặn như gió xuân.
“Ba mẹ, Nhiễm Nhiễm mệt quá, đang ngủ. Vài ngày nữa bọn con sẽ về nhà ăn cơm.”
Nói xong ta còn xoay camera về phía giường, Diệp Nhiễm Nhiễm đang nằm ngủ ngon lành trên đó.
Mẹ : “Mấy đứa trẻ các con nên tiết chế một chút, em bé còn nhỏ, sau này còn nhiều thời gian mà.”
Phó Hoài An ho nhẹ, có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Dạ, con biết rồi, mẹ.”
Cúp máy xong, mẹ còn với ba: “Đám trẻ bây giờ đúng là sức khỏe tốt.”
Ba cũng gật đầu phụ họa: “Nhìn bọn nó cảm thế, tôi cũng yên tâm rồi.”
Tôi mỉm lạnh lùng. Trong video, lông mi Diệp Nhiễm Nhiễm hơi run, rõ ràng là đang giả vờ ngủ.
Lông mày ta khẽ nhíu lại, là vì đang cố nén đau.
Đêm qua, người ở cùng Diệp Nhiễm Nhiễm không chỉ có Phó Hoài An, mà còn rất thô bạo.
“Mau ăn nhiều lên một chút đi, không thì lại phí.”
Mẹ bắt đầu gắp đồ ăn cho tôi, chỉ là những món mà Diệp Nhiễm Nhiễm không thích, nên tôi mới “ưu ái” thế này.
Tôi nhạt, cũng chẳng bận tâm, ăn một cách thoải mái.
Dù sao, hiện tại Diệp Nhiễm Nhiễm chẳng có gì để ăn cả.
…..
Quả nhiên, sau khi kết hôn, hình tài chính của công ty Phó Hoài An khá hơn một chút.
Nhiều dự án đưa đến tận tay ta ký, cuối cùng cũng giúp công ty đang bên bờ vực thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đó chỉ là tạm thời, vì tôi bắt đầu cạnh tranh với ta.
Trừ những dự án của đám con nhà giàu, những thứ còn lại tôi đều giành lấy.
Những cải cách mạnh mẽ trước đây của tôi đã giúp công ty kiếm không ít tiền, giờ đây đủ sức để cạnh tranh trực tiếp với ta.
Các công ty mà ta tiếp cận để hợp tác, toàn bộ đều bị tôi dùng giá thấp giành lấy.
Anh ta đàm phán cái nào cũng đổ bể, dù có dự án sắp ký xong, cũng bị hủy hợp đồng phút chót để chuyển sang công ty tôi.
Cuối cùng, ta không nhịn nổi nữa, gọi điện chất vấn tôi.
“Diệp Hy Hi, trước đây tôi nhường nhịn là muốn bù đắp, không ngờ quá đáng như . Nếu từ nay không tranh giành dự án của công ty tôi nữa, tôi sẽ không so đo chuyện này.”
Tôi bật nhạt: “Thương trường như chiến trường, Phó Hoài An, chuyện cơ bản cũng cần tôi dạy sao?”
“Nghe hay thật. Không so đo với tôi à? Anh lấy gì mà so đo? Vốn, nhân tài, tài nguyên, không có thứ gì đủ sức đấu với tôi.”
“Xét xưa nghĩa cũ, tôi sẽ không để công ty khác mua lại công ty của đâu. Tôi sẽ đích thân điều đó!”
Phó Hoài An tức giận: “Diệp Hy Hi, tôi không ngờ lại là kẻ tham lam và thực dụng như .”
Tôi nhạt: “Tôi cũng không ngờ lại vô dụng đến thế!”
Anh ta gằn giọng: “Tôi sẽ khiến phải hối hận.”
Hiện tại, công ty của tôi hoàn toàn áp đảo công ty của ta, chẳng sợ đối đầu trực tiếp.
Hơn nữa, nếu không kích thích ta một chút, sao phát huy hết tiềm năng của ta chứ?
Nếu không, ước mơ “phu nhân tỷ phú” của Diệp Nhiễm Nhiễm sao thành hiện thực.
Dù sao tôi cũng là một người chị tốt, chuyên giúp em thực hiện ước mơ mà!
Bạn thấy sao?