Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 9

Nhà mất đi một nguồn thu nhập, thêm vào đó, Ôn Nam Mạt vốn dĩ không phải người biết cách vun vén.

Vì thế, cuộc sống ngày càng khó khăn.

Sau đó, ta xúi giục Cố Tu Viễn vay tiền nhà máy để đầu tư ăn chung với người khác.

Nhưng ta vốn không có đầu óc kinh doanh, chỉ biết đưa tiền mà không tham gia vào quản lý.

Chưa đến nửa năm, đối tác đã ôm tiền bỏ trốn.

Không chỉ tiền, mà còn cả người.

Ôn Nam Mạt cũng chạy theo người đàn ông đó.

Cố Tu Viễn chịu cú sốc lớn, đ.â.m ra chán nản, mặc kệ mọi thứ.

Ngày ngày ta chỉ uống rượu, hút thuốc, không việc tử tế, chẳng bao lâu sau bị nhà máy cắt chức Phó quản đốc.

18

Thực ra, phía bên nhà máy đã muốn sa thải ta từ lâu, vì khoản nợ chưa trả xong, nên vẫn giữ lại.

Tháng trước, cuối cùng ta cũng trả hết nợ.

, tên của ta đứng đầu danh sách những người bị sa thải đợt này.

Còn tôi, công việc đầu tiên sau khi nhậm chức là giải quyết vấn đề việc cho những người bị sa thải lần này.

Cố Tu Viễn không biết tôi là Phó thị trưởng mới nhậm chức.

Sau vài câu chuyện xã giao, thấy bà Tần cứ đứng bên , ta liền xin phép rời đi.

Nhưng chưa kịp quay người, trong sân đã vang lên tiếng chửi bới: "Cố Tu Viễn! Anh cứ vài ngày lại đến xem một lần, chẳng phải chỉ chờ ngày này thôi sao?"

Chưa dứt lời, Ôn Nam Mạt đã xông vào.

Cô ta béo lên nhiều, mặt đầy mỡ, không còn chút dấu vết nào của vẻ đẹp ngày xưa.

Nhìn tôi, ta khẩy: "Ồ, chẳng phải là Thẩm Thu Oánh đây sao? Cô với bà Tần lại định âm mưu chuyện gì thế?"

Cô ta vẫn còn cay cú chuyện tôi bán lại công việc cho em dâu của chủ nhiệm Tần năm xưa.

Bà Tần quát lớn: "Ôn Nam Mạt! Cô bậy bạ cái gì thế!"

Cô ta nhổ nước bọt: "Phì! Sao nào, bà Tần định gán ghép Cố Tu Viễn với Thẩm Thu Oánh đấy à?"

"Tôi khuyên bà bỏ cái ý định đó đi, vì tôi, có bầu rồi!"

Mặt Cố Tu Viễn lập tức tái mét: "Cô có bầu? Khi nào?"

Ôn Nam Mạt đầy đắc ý: "Vừa mới phát hiện, sao hả, cái thai này cản trở với người cũ hâm nóng cảm à?"

Cố Tu Viễn giận dữ tát ta một cái!

Hai người lao vào đánh nhau, cuối cùng bà Tần phải can ngăn mới chịu rời đi.

Sau đó, tôi mới biết chị Lý chưa kịp cập nhật thông tin cho tôi.

Thì ra, sau khi bỏ trốn theo người đàn ông kia, Ôn Nam Mạt bị hắn ta ruồng bỏ.

Không còn cách nào khác, tháng trước ta quay về tìm Cố Tu Viễn.

Anh ta không cần ta nữa, chỉ muốn ly hôn, ta không chịu.

Theo lời ta, lấy chồng thì chồng phải lo cơm áo gạo tiền.

Chỉ cần trên pháp lý ta vẫn còn là vợ của Cố Tu Viễn, thì ta phải đi nuôi ta cả đời.

19

Hai ngày sau, vấn đề sa thải ở nhà máy quốc doanh số 1 chính thức đưa ra hội nghị.

Chủ đề thảo luận sôi nổi nhất không phải là ai ở lại, ai ra đi, mà là sau khi những công nhân này mất việc, họ sẽ tìm việc mới như thế nào.

Trong giờ nghỉ giữa cuộc họp, thư ký tìm tôi, vẻ mặt không tốt lắm.

"Công nhân trong danh sách sa thải của nhà máy dệt bông đang rối. Họ nếu bị sa thải, họ sẽ c.h.ế.t trước cổng tòa thị chính."

Chúng tôi vội vàng đi theo thư ký ra khỏi phòng họp.

Bên ngoài, hơn năm mươi người đang tụ tập, gồm cả công nhân và người nhà, họ còn căng băng rôn khẩu hiệu.

Người cầm đầu hăng hái diễn thuyết: "Bọn quan chức này không thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của dân thường, thì hôm nay chúng ta c.h.ế.t ở đây, để xem họ quan thế nào!"

"Các đồng nghiệp ơi, đoàn kết lại, nếu c.h.ế.t thì kéo bọn quan chức này c.h.ế.t cùng!"

Người đó chính là Cố Tu Viễn.

Tôi đứng im, quan sát một lúc.

Không ngờ vị Phó quản đốc nhà máy hăng hái năm nào, giờ lại trở thành một kẻ cứng đầu, một người vô lại.

Tôi bước ra.

Vừa thấy tôi, cánh tay đang vung vẩy của Cố Tu Viễn liền khựng lại.

Ôn Nam Mạt cũng ngẩn người, mỉa mai : "Thẩm Thu Oánh, gì ở đây! Ăn mặc bảnh bao thế này, định giả lãnh đạo thị xã à?"

Thư ký Trần sầm mặt: "Ăn cho cẩn thận! Đây là Phó thị trưởng mới nhậm chức của chúng tôi, đồng chí Thẩm, phụ trách mảng công nghiệp nhẹ! Vấn đề tái việc của các chị sẽ do Phó thị trưởng Thẩm xử lý!"

Môi Cố Tu Viễn mấp máy, rồi ta cúi đầu xuống.

Biểu cảm trên mặt Ôn Nam Mạt đổi đủ màu, sau đó cắn răng, bắt đầu giở trò: "Cố Tu Viễn, đi, cũ của Phó thị trưởng rồi đấy! Anh mau cầu xin ta, nể xưa mà đừng để bị sa thải nữa!"

Cố Tu Viễn im lặng.

Những người xung quanh cũng yên tĩnh.

Hầu hết họ đều là người tôi từng quen biết.

Tôi hỏi Cố Tu Viễn: "Anh tự đi, bị sa thải thế này, có thấy oan không?"

Anh ta cúi đầu, nhỏ: "Không oan."

Có câu trả lời của ta là đủ.

"Tôi tin rằng mọi người đều hiểu vì sao tên mình có trong danh sách."

"Nhưng hôm nay tôi muốn với mọi người, sa thải không có nghĩa là không còn đường sống, không có nghĩa là sẽ c.h.ế.t đói."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...