Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 8

Cô ta còn tuyên bố với mọi người trong nhà máy rằng Cố Tu Viễn đã đồng ý với ta sẽ thương lượng với tôi để nhường lại vị trí này.

Kết quả là chủ nhiệm Tần báo cảnh sát, Ôn Nam Mạt bị đưa đến đồn cảnh sát vì tội rối trật tự công cộng.

Cô ta bị giam ba ngày và phải mua đồ bổ dưỡng để bồi thường.

Chuyện này trở thành trò , khiến mọi người trong xưởng bàn tán nửa năm trời.

Mọi người nhạo Ôn Nam Mạt hoang tưởng, cũng hiểu vì sao tôi rời đi mà không lời nào.

Sau đó, em dâu của chủ nhiệm Tần vô tiết lộ rằng tôi đã đi trí thức trẻ ở nông thôn.

Cố Tu Viễn bèn đến Ủy ban khu phố mỗi ngày, dai dẳng tìm chủ nhiệm Tần để dò hỏi tung tích của tôi.

Chủ nhiệm Tần giữ đúng lời hứa, không tiết lộ bất cứ điều gì.

Một trò khác là, không lâu sau khi tôi đi, bà ngoại đã đến đòi Cố Tu Viễn trả tiền nhà những năm qua.

Nhưng phần lớn lương của ta đã chu cấp hết cho Ôn Nam Mạt.

Bất đắc dĩ, ta phải vay tiền của nhà máy để trả tiền nhà.

Sau khi trả tiền xong, ngày hôm sau, ta liền bị bà ngoại tôi đuổi ra ngoài.

Bà cảm thấy ta chướng mắt, lập tức nhờ chủ nhiệm Tần tìm người cho lại căn phòng.

Cố Tu Viễn chỉ có thể đến ở ký túc xá nhà máy, chen chúc với mấy thanh niên khác.

Vốn dĩ ta có bệnh ưa sạch sẽ, ở trong môi trường bẩn thỉu như , ngủ không yên.

Sau đó, trước sự tấn công không ngừng của Ôn Nam Mạt, ta chuyển đến nhà ta.

"Anh ta với mọi người rằng chỉ một phòng ở nhà ta, sau lưng, ai cũng đồn rằng hai người đó đã nằm chung giường."

Chị Lý thở dài: "Cố Tu Viễn ấy mà, không quản nổi bản thân, không chỉ đánh mất một người vợ chưa cưới tốt như em, mà còn hỏng cả tiền đồ."

Lúc này tôi mới biết, năm nay Cố Tu Viễn cũng tham gia kỳ thi đại học và đỗ vào một trường ở Thâm Quyến.

Nhưng Ôn Nam Mạt e sợ nếu ta vào đại học thì sẽ không cần ta nữa.

, hôm ta nhận giấy báo trúng tuyển, ta lấy cớ mừng, chuốc say ta.

Sau đó, ta ngủ chung giường với ta và sai Dao Dao ra ngoài gọi người đến, cố ý phơi bày chuyện giữa hai người họ.

"Trước khi chị đến đây, Ôn Nam Mạt vừa mới mua kẹo cưới. Nghe Cố Tu Viễn không đi học nữa, hai người họ sẽ đăng ký kết hôn vào dịp Quốc khánh này."

16

Tôi không bận tâm đến chuyện của Cố Tu Viễn.

Chỉ dặn chị Lý đừng tiết lộ rằng tôi đang học ở Đại học Bắc Kinh.

Chị Lý gật đầu: "Chị biết rồi, chị sẽ không , tránh để ta đến phiền em, bẩn cả mắt."

Cuộc sống đại học có chị Lý thật sự rất thú vị.

Hai chúng tôi như những đứa trẻ đói khát tri thức, trên lớp thì chăm chỉ lĩnh hội kiến thức từ các giáo sư, ngoài giờ lại miệt mài tự học ở thư viện.

Bốn năm đại học, chẳng mấy chốc mà trôi qua.

Sau khi tốt nghiệp, tôi xin về huyện mà mình từng đi trí thức trẻ.

Nhờ trình độ học vấn, tôi bổ nhiệm Phó huyện trưởng.

Ngày nhận chức, tôi dẫn toàn bộ cán bộ đến thăm thôn Tiểu Doanh.

Trưởng thôn già vẫn còn đó, ông nắm tay tôi, nước mắt rưng rưng.

Ông , cuối cùng làng này cũng có hy vọng.

Ba năm sau đó, nhờ làn gió đổi mới, tôi dẫn dắt toàn huyện thoát nghèo.

Chẳng bao lâu, cả huyện đã xóa đói giảm nghèo thành công.

Vì thành tích xuất sắc, tôi điều về thành phố nơi tôi đăng ký hộ khẩu, Phó thị trưởng.

17

Rời xa thành phố này suốt bảy năm, cuối cùng tôi cũng trở về.

Quay lại nơi đây, cảnh còn mà người đã đổi thay.

Từ khi bắt đầu đi , tôi đã đón bà ngoại về sống cùng.

Tuy nhiên, căn nhà mà bà từng ở vẫn còn để trống.

, ngoài căn nhà này, chẳng còn người hay sự việc nào liên quan đến tôi ở đây nữa.

Chủ nhiệm Ủy ban khu phố – bà Tần, vẫn còn tại chức. Biết tôi là Phó thị trưởng mới nhậm chức, bà mang theo trái cây và trứng gà đến thăm.

Tôi bảo không thể nhận, bà tỏ vẻ không vui: "Thu Oánh, tôi còn hai năm nữa là về hưu, cũng không trông mong giúp tôi thăng chức. Cô cứ coi tôi là chị ruột, chị đem ít đồ ăn đến cho em, thế không sao?"

, tôi không tiện từ chối, đành mang đồ vào bếp cất.

Bà bắt đầu trò chuyện với tôi, mới vài câu thì có tiếng gõ cửa.

Tôi ra mở cửa, không ngờ lại gặp Cố Tu Viễn.

Bảy năm trôi qua, ta mới ba mươi tuổi trông đã già nua, mệt mỏi.

Thấy tôi, mắt ta đỏ hoe: "Thu Oánh, em đã về rồi!"

Tôi ngẩn ra, trong lòng đủ loại cảm đan xen.

Nhưng tôi vẫn mỉm , đưa tay ra: "Lâu rồi không gặp, Phó quản đốc Cố."

Anh ta vội lau tay vào quần rồi bắt tay tôi, ngượng ngùng : "Phó quản đốc gì chứ, không nữa rồi."

Thực ra, những năm qua tôi vẫn liên lạc với chị Lý, biết ta đã không còn là Phó quản đốc từ lâu.

Trong thời kỳ các công nhân nhà máy bắt đầu bị cho thôi việc hàng loạt, những công nhân tạm thời như Ôn Nam Mạt là người bị ảnh hưởng đầu tiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...