Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 7

"Không đâu ạ, chỉ là con cảm thấy chúng con không hợp nhau."

Bà ngoại vỗ nhẹ lên lưng tôi: "Là vì Ôn Nam Mạt đó, đúng không?"

"Con à, ngoại không phải mù. Hôm ta đến nhà ăn cơm, ngoại đã thấy ánh mắt ta Tu Viễn không ổn rồi."

"Nhưng mà, tại sao điều xấu xa là họ , còn khổ cực lại là con gánh? Thu Oánh à, trí thức ở nông thôn không dễ đâu."

Tôi thấy lòng mình chua xót, cố nén nước mắt an ủi bà ngoại.

"Bà ngoại ơi, bây giờ là thời đại mới rồi, trí thức ở nông thôn không giống như ngoại nghĩ đâu, không phải nông dân cày cuốc mà. Con nghe , năm ngoái nhà nước khôi phục kỳ thi đại học, nên hiện tại nông thôn rất cần giáo viên dạy chữ. Con xuống đó chắc chắn là dạy học, không vất vả như ngoại nghĩ đâu."

14

Bà ngoại tôi là người thấu đạt lý, rất nhanh bà đã chấp nhận chuyện này.

Hôm sau, bà còn dậy sớm hấp cho tôi mấy cái bánh bao trắng lớn, tự tay đưa tôi đến Ủy ban khu phố.

Lúc tôi rời đi, Cố Tu Viễn không có ở nhà.

Ngày hôm đó vốn dĩ chúng tôi đã định đi đăng ký kết hôn.

Anh ta có lẽ sợ tôi nhắc lại chuyện này, nên đã sớm trốn đến nhà máy.

Bước đầu để tránh xa ta, tôi đã xin chủ nhiệm Tần cho đi đến vùng núi xa nhất.

Khi gặp chủ nhiệm Tần, tôi dặn đi dặn lại không tiết lộ tung tích của mình.

Chủ nhiệm Tần trấn an tôi.

Hôm ký hợp đồng chuyển nhượng công việc, tôi thấy công việc của mình bán với giá một nghìn đồng.

Bà ấy kiếm lời hai trăm, nên tất nhiên không muốn đắc tội với vị thần tài như tôi.

Chủ nhiệm Tần bảo tôi cứ yên tâm: "Ở nhà có bà ngoại , tôi sẽ chăm lo giúp . Có chuyện lớn gì sẽ gửi điện báo ngay, cứ yên tâm mà đi."

Có lẽ khi con người trải qua giai đoạn khó khăn, họ sẽ gặp may mắn.

Tôi không ngờ dân làng ở thôn Tiểu Doanh, nơi tôi đến,  lại tốt bụng như .

Cùng đến thôn có năm trí thức trẻ, ba nữ và hai nam, đều đến từ các thành phố khác nhau, tôi không quen ai cả.

Dân làng coi chúng tôi như báu vật, chỉ để chúng tôi những việc nhẹ nhất.

Mỗi tối, trưởng thôn sẽ tổ chức cho toàn thể dân làng đến nghe chúng tôi dạy xóa mù chữ.

Từ trẻ năm tuổi đến cụ già sáu mươi đều có mặt đầy đủ.

Một ngày nọ, tôi hỏi trưởng thôn: "Tại sao mọi người lại tốt với chúng tôi như ? Và tại sao lại tích cực học chữ đến thế?"

Lời của trưởng thôn tôi suýt rơi nước mắt.

"Cô Thẩm à, làng chúng tôi nghèo lắm, nghèo đến mức lãnh đạo còn chẳng muốn liếc ."

"Vì , tôi nghĩ phải để người trong làng học văn hóa, sớm rời khỏi vùng núi này."

"Mấy cậu trí thức trẻ như các các cậu đều có tương lai sáng lạn. Bây giờ nhà nước đã khôi phục kỳ thi đại học, tôi thấy ai trong các cậu cũng có thể đỗ."

"Tôi chỉ cầu xin một điều, sau này nếu các cậu đỗ đạt, quan, có thể quay lại thăm chúng tôi, giúp đỡ dân làng này không?"

15

Nỗ lực rồi sẽ đền đáp.

Tôi cảm ơn bản thân vì đã cố gắng học hành chăm chỉ khi còn đi học, cảm ơn mình sau khi vào nhà máy dệt vẫn không từ bỏ việc học.

, năm thứ hai ở thôn Tiểu Doanh, tôi tham gia kỳ thi đại học và nhận giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.

Ngày hôm đó, tôi vẫy tay tạm biệt trưởng thôn và dân làng Tiểu Doanh.

Trong lòng tự nhủ rằng nhất định sẽ quay lại thăm họ.

Ngày 1 tháng 9, tôi đến Bắc Kinh.

Vừa mới viết tên mình tại nơi thủ tục nhập học thì nghe một tiếng gọi: "Thẩm Thu Oánh!"

Quay đầu lại, một bóng người đã chạy tới trước mặt tôi, ôm chầm lấy tôi.

Tôi kỹ, hóa ra là chị Lý.

Mắt tôi nóng lên: "Chị Lý? Sao chị lại ở đây?"

"Chị thi đậu mà!" Chị Lý đánh nhẹ vào người tôi một cái: "Em quên rồi à? Chị học trước em hai khóa thời cấp ba, khi đó cũng là học sinh giỏi nhất trường đấy!"

Chị cứ ríu rít không ngừng, đột nhiên mắt chị đỏ hoe.

"Thu Oánh, sao em lại lặng lẽ đi xuống nông thôn như ? Em không biết Cố Tu Viễn đã tìm em đến phát điên à."

Hơn một năm qua, lần đầu tiên tôi lại nghe đến cái tên này.

Hôm đó, chị Lý kể cho tôi rất nhiều chuyện về Cố Tu Viễn và Ôn Nam Mạt.

Nghe , sau khi tôi rời đi, Cố Tu Viễn mới nhận ra có điều không ổn.

Anh ta tìm đến bà ngoại tôi. Bà bảo không biết tôi đã đi đâu.

Anh ta quỳ xuống trước bà, rằng ta biết mình tổn thương tôi, cầu xin bà nơi tôi đang ở để ta đến đón tôi đi đăng ký kết hôn.

Bà ngoại tôi trực tiếp cầm chổi đuổi ta đi.

Sau đó, em dâu của chủ nhiệm Tần mang hợp đồng đến tìm giám đốc nhà máy, rồi thay thế vị trí của tôi.

Lúc này, Cố Tu Viễn mới hiểu ra tôi không phải đang giận dỗi ta, mà là thực sự không cần ta nữa.

Hôm ấy, biết tôi đã bán công việc của mình, Ôn Nam Mạt lại không vui.

Cô ta loạn một trận lớn với em dâu chủ nhiệm Tần, thậm chí còn cào xước mặt người ta, rằng vị trí đó lẽ ra phải thuộc về ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...