"Vé xem phim không còn, và Nam Mạt đã đi xem rồi, đúng không?" Tôi không ngẩng đầu, vừa bận việc vừa hỏi.
"Ừ." Anh ta ngượng ngùng đẩy hộp bánh bao đến trước mặt tôi: "Hôm qua Dao Dao bị bệnh, và Nam Mạt đưa con đi khám, ra khỏi bệnh viện thì đúng giờ chiếu phim, Dao Dao cứ đòi xem..."
Đứa trẻ ba tuổi, biết xem gì?
Chắc nó còn chẳng hiểu phim là gì.
Tôi không kiên nhẫn ngắt lời ta: "Được rồi, tôi biết rồi."
Sau đó trả lại hộp bánh bao cho ta: "Tôi ăn rồi, mang đi đi."
Anh ta thở dài, khi cầm hộp bánh thì thấy cuốn lịch trên bàn.
Hôm trước ta dịp Quốc khánh sẽ dẫn tôi đi đăng ký kết hôn, tôi đã khoanh tròn ngày 1 tháng 10.
Anh ta một lát, sắc mặt thay đổi.
"Thu Oánh, dạo này nhà máy bận quá, dịp Quốc khánh cũng phải tăng ca, hay là chuyện đăng ký kết hôn, mình hoãn lại nhé?"
"Được."
Anh ta không ngờ tôi đồng ý nhanh như , cứ đứng ngơ ra đấy tôi, muốn gì đó bị Ôn Nam Mạt khóc lóc xông vào cắt ngang.
12
Kể từ khi Ôn Nam Mạt vào , ta đã hỏng không biết bao nhiêu vải.
Mới đây lại phạm sai lầm, bị thợ cả mắng một trận.
"Tu Viễn, có phải em quá ngốc không? Đến việc này cũng không xong?"
Cố Tu Viễn an ủi ta: "Người mới ai mà chẳng như , không bị mắng thì không trưởng thành ."
"Nhưng mà...em thật sự không giỏi việc này." Đôi mắt Ôn Nam Mạt đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng.
Bất chợt, ta chỉ vào báo cáo trên tay tôi: "Tu Viễn, em có học qua sách vở, trong nhà máy mình có công việc văn phòng nào không? Kiểu như của Thu Oánh ấy?"
Cố Tu Viễn bất lực lắc đầu: "Công việc đó chỉ có một vị trí, không còn chỗ trống nào nữa."
Không ngờ Ôn Nam Mạt quay sang năn nỉ tôi: "Thu Oánh, hay là chúng ta đổi việc đi? Tôi nghe trước đây cũng từng ở xưởng dệt, tay nghề lại giỏi."
"Thế thì chúng ta đổi việc cho nhau, ai nấy đúng sở trường của mình, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tôi ta như kẻ ngốc: "Ôn Nam Mạt, chỉ là công nhân tạm thời, tôi là nhân viên chính thức, nghĩ chúng ta có thể đổi sao?"
Ôn Nam Mạt cắn môi: "Nhân viên chính thức thì có gì ghê gớm, chẳng phải bỏ tiền ra là à?"
Nói xong, ta rút từ trong túi ra một phong bì lương: "Nói đi, muốn bán bao nhiêu? Tôi không trả hết một lần , mỗi tháng tôi có thể đưa một ít."
Tôi liếc phong bì lương đó, tên trên đó là Cố Tu Viễn.
Rõ ràng ta từng , đợi lĩnh lương sẽ dắt tôi đi mua vài bộ quần áo mới.
Nhưng bây giờ, số tiền đó lại nằm trong tay Ôn Nam Mạt.
Nực hơn, ta còn muốn dùng số tiền này để mua công việc của tôi.
Tất nhiên, tôi không đồng ý.
Ôn Nam Mạt lại tỏ ra hống hách: "Thu Oánh, sợ tôi công việc của tốt hơn, khiến bị lu mờ chứ gì?"
Tôi chẳng buồn tranh cãi: "Đúng rồi, tôi rất sợ giỏi hơn tôi, nên công việc này tôi bán cho ai cũng không bán cho ."
Ôn Nam Mạt không ngu.
Công việc của tôi đang ổn định, mỗi tháng hơn ba mươi đồng, dựa vào đâu mà bán cho ta?
Cô ta chỉ mượn cớ này để khoe lương của Cố Tu Viễn đã nằm trong tay ta mà thôi.
13
Ôn Nam Mạt loạn một trận rồi bỏ đi.
Cố Tu Viễn bối rối không biết phải sao.
"Hôm qua Dao Dao bị bệnh, Nam Mạt không có tiền, nên đã cho ấy mượn trước tháng lương này. Dù sao đám cưới của chúng ta cũng hoãn lại rồi, không cần tiền gấp mà đúng không?"
"Chúng ta còn chưa kết hôn, lương của đưa cho ai tôi không quản . Nhưng mà, một Phó quản đốc như lại không giữ nổi một xu, tháng này định nhịn đói à?"
Từ khi nhau, ta không phải trả tiền nhà, buổi tối ăn cơm ở nhà tôi, bà ngoại tôi cũng không lấy tiền.
Trước đây, ta còn tỏ ra tử tế, thi thoảng mua ít thịt, ít cá mang về.
Nhưng lần này, không còn một xu lương, sao còn mặt mũi đến nhà tôi ăn cơm nữa?
Chưa kể, trong nhà máy còn có những khoản đối ngoại, ta lấy đâu ra tiền xoay sở?
Nhưng mà tôi sắp đi rồi, những chuyện này còn liên quan gì đến tôi đâu?
Quả nhiên, vì câu của tôi, từ đó Cố Tu Viễn không còn đến nhà tôi ăn cơm tối nữa.
Nhưng ta cũng chẳng đến nỗi c.h.ế.t đói, bởi vì vẫn còn bến bờ là Ôn Nam Mạt mà.
Bà ngoại thấy có vẻ kỳ lạ: "Sao dạo này Tu Viễn không đến ăn cơm tối, ngày nào cũng về muộn thế nhỉ?"
Nhờ cái cớ mà Cố Tu Viễn bịa ra hôm đó, tôi bảo rằng gần đây nhà máy thường xuyên tăng ca.
Bà ngoại tôi tin ngay.
Mấy ngày sau, tôi bận rộn cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi hỏi thăm chỗ mình sắp đến từ chủ nhiệm Tần, tôi gói ghém sách vở và quần áo cần dùng gửi bưu điện trước.
Cuối cùng, dấu X trên lịch cũng đến ngày trước lễ Quốc khánh.
Tối hôm đó, tôi ôm bà ngoại, với bà rằng mình sắp đi công tác ở nông thôn.
Bà ngoại rất ngạc nhiên, ngay giây sau, bà lập tức nghĩ ra điều gì đó: "Thu Oánh, có phải Tu Viễn bắt nạt con không?"
Bạn thấy sao?