Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 5

Cố Tu Viễn trầm giọng gọi tôi lại: "Thu Oánh, Nam Mạt lo lắng cho em cả đêm, sáng sớm đã năn nỉ thả em ra, còn mang bánh cho em nữa. Vậy mà em không một lời cảm ơn, đây là cách em dạy dỗ sao?"

Tôi sững lại.

Cô ta lo lắng cho tôi?

Rõ ràng chính ta là người xúi Cố Tu Viễn nhốt tôi trong cái xưởng tối tăm này.

Đây chẳng phải kết quả mà ta muốn sao?

Ôn Nam Mạt vội chạy đến.

"Xin lỗi nhé, Thu Oánh. Tu Viễn cứ nhất quyết để xả giận cho Dao Dao, tôi cũng không muốn , tôi không cản ấy."

Giọng ta nghe như rất áy náy, đôi mắt to tròn kia lại không giấu nổi sự đắc ý.

Tôi thật sự muốn tát cho ta một cái.

Nhưng nếu ta bị thương, lỡ chuyện rùm beng lên thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch về quê của tôi.

Vừa định bỏ đi thì bà ngoại tôi lại bất ngờ xuất hiện với hai hộp cơm trong tay.

Bà đi bộ đến đây, đầu đầy mồ hôi, vẫy tay với tôi: "Thu Oánh à, Tu Viễn nhà máy tăng ca thâu đêm, bà sợ các con không có gì ăn sáng nên đặc biệt mang cơm đến cho."

Cuối cùng, trên mặt Cố Tu Viễn cũng hiện lên chút áy náy.

Nhớ lần đầu tiên ta ăn cơm bà ngoại tôi nấu, mắt ta đỏ hoe.

Anh ta bao năm qua độc, giờ mới thực sự có cảm giác gia đình.

Nhưng giờ đây, chỉ vì một viên kẹo sữa thỏ trắng, ta lại nhốt vị hôn thê của mình trong xưởng cả một đêm.

Còn bà ngoại tôi thì chẳng hay biết gì, sáng sớm đã dậy nấu cơm, mang đến tận nơi cho ta ăn.

10

Tiễn bà ngoại ra về, tôi quay lại xưởng, ăn như hổ đói.

Cố Tu Viễn bước tới: "Cho một hộp."

Tôi không đậy.

Ôn Nam Mạt lại bắt đầu mỉa mai: "Thu Oánh, bị sao thế? Cô không thấy Tu Viễn đang tạo cơ hội để giải hòa à?"

Tôi chẳng buồn ngẩng lên: "Xin lỗi, tôi không cần kiểu cơ hội này."

Ôn Nam Mạt chậc một tiếng: "Thu Oánh, với cái tính cách này của , ai lấy thì thật là xui xẻo."

Lần này tôi không nhịn nữa: "Lấy thì không xui xẻo chắc?"

Mọi người đều đồn lén sau lưng rằng chồng ta qua đời là do bị ta khắc chết.

Ôn Nam Mạt lại khóc.

Đúng lúc một thợ máy đi qua, tôi liền đưa hộp cơm còn lại cho ấy.

Lúc này, dường như Cố Tu Viễn mới nhận ra tôi đang giận.

Ôn Nam Mạt tự mình khóc một lúc, Cố Tu Viễn không dỗ ta, còn công nhân máy thì liên tục than xui xẻo.

Cô ta mới đành miễn cưỡng bỏ đi.

Đợi ta đi rồi, Cố Tu Viễn bắt đầu dỗ tôi: "Còn giận chuyện tối qua à? Anh chỉ thấy em cứ đối đầu với mẹ con họ mãi, nên muốn em học cách khôn khéo hơn thôi."

"Thôi nào, đừng ầm nữa, để người ngoài thấy không hay. Anh đã mua hai vé xem phim, tan đến đón em, chúng ta đi xem phim, thế này em vừa ý chưa?"

Tôi không gì.

Buổi chiều, có vẻ như Cố Tu Viễn đã thực sự hiểu ra vấn đề, cứ nửa tiếng lại chạy đến xem tôi thế nào, còn ra ngoài mua chút trái cây cho tôi.

Anh ta vừa rửa xong mận để bên cạnh cho tôi, thì Ôn Nam Mạt lại tìm đến.

"Tu Viễn, Dao Dao bị sốt rồi!"

Cố Tu Viễn lập tức hoảng hốt, xin nghỉ cho Ôn Nam Mạt, rồi đạp xe chở ta rời khỏi xưởng.

Đến tận lúc tan , ta vẫn chưa quay lại.

11

Nhận tiền lương trước khi tan , tôi cầm phiếu mua thịt đi mua một miếng thịt lớn.

Về nhà, tôi vào bếp món thịt kho tàu.

Trong lúc đang hầm thịt, tôi lại đánh một dấu X lên lịch.

Công việc đã nhượng lại xong, tôi phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Tôi bắt đầu chọn quần áo, cái nào không thích nữa thì gói lại, định hôm sau mang tặng cho bé nhà hàng xóm.

Rồi phân loại sách giáo khoa thời cấp ba, cái nào cần thì giữ lại, còn lại thì xếp gọn ở cửa, dặn bà ngoại ngày mai bán giúp tôi.

Bà ngoại cứ lăng xăng theo tôi: "Thu Oánh à, hai ngày nay con sao thế? Sao cứ dọn dẹp đồ đạc mãi ?"

Tôi trong nhà nhiều đồ quá, chẳng còn chỗ để đi lại.

Bà cụ không tin, nghĩ một lát rồi đập tay lên đùi cái đét: "Đúng rồi, trí nhớ bà kém quá! Mấy ngày nữa các con đi đăng ký kết hôn, chẳng phải cần dọn dẹp gọn gàng à!"

Tôi còn đang nghĩ không biết bịa lý do gì, thì bà lại giúp tôi tìm ra một cái cớ.

Sáng hôm sau, tôi xé một tờ lịch.

Còn bốn ngày nữa, ráng thêm bốn ngày nữa thôi! Tôi sẽ tự do!

Khi đến xưởng, một đám người đang vây quanh Ôn Nam Mạt.

Chị Lý vẫy tay gọi tôi: "Thu Oánh, lại đây nhanh! Tối qua Nam Mạt đi xem phim đấy, thú vị lắm, mau lại nghe đi."

Xem phim...

Tôi lắc đầu khẩy.

Con còn đang ốm mà vẫn có tâm trạng đi xem phim sao?

Tôi chẳng tham gia vào cái đám đông đó, mà đi thẳng đến văn phòng.

Sắp đi rồi, công việc bên này cũng cần phải sắp xếp ổn thỏa, không thể để lại mớ hỗn độn .

Tôi mải lo chồng số liệu mà không nhận ra Cố Tu Viễn đã bước vào.

Anh ta mang đến cho tôi món bánh bao hấp mà tôi thích nhất.

"Thu Oánh, có chuyện này muốn với em..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...