Anh ta thấy tôi vội vã, liền chặn lại: "Em không đến nhà ăn lấy cơm cho sao?"
Tôi hờ hững trả lời: "Tôi có việc, cứ ăn trước đi, nhớ lấy phần cho tôi."
Nhưng tay không chịu buông cánh tay đang chắn đường tôi ra.
"Vừa rồi chủ nhiệm Tần đến tìm em gì?"
Mấy người xung quanh nghe thấy liền bắt đầu bàn tán: "Chủ nhiệm Ủy ban khu phố đến sao? Phó quản đốc Cố, và Thẩm Thu Oánh định kết hôn phải không?"
Ôn Nam Mạt đứng bên cắn môi, ánh mắt u ám.
Tôi đành bịa một lý do: "Chủ nhiệm Tần có người nhà đang đi học, nhờ tôi xem có thể dạy kèm không."
Cố Tu Viễn "à" một tiếng, rồi quay người đi về phía nhà ăn.
Sau khi gửi tiền vào ngân hàng xong, tôi quay lại xưởng dệt thì đã đói đến mức hoa mắt, cả người như sắp gục xuống.
Tôi bị hạ đường huyết, hơn nữa sáng nay cũng chẳng ăn mấy miếng, nên cảm giác như không trụ nổi.
Nhưng khi vào phân xưởng, tôi thấy một bé ngồi trên ghế sô pha.
Chính là con của Ôn Nam Mạt, bé Dao Dao.
Con bé cầm hộp cơm của tôi, ăn từng miếng rất vui vẻ.
Ôn Nam Mạt đứng bên, cầm khăn tay lau miệng cho con bé.
Thấy tôi trở về, ta ung dung đứng dậy.
"Thẩm Thu Oánh, đi lâu như không về, tôi nghĩ đã ăn ở ngoài rồi. Làm sao đây, Dao Dao đói quá nên ăn hết cơm của rồi."
08
Lúc này, tôi cảm thấy toàn thân rã rời.
Tôi bước về phía Ôn Nam Mạt.
Cô ta thấy sắc mặt tôi tái nhợt, cảnh giác hỏi: "Cô định gì? Dao Dao chỉ là một đứa trẻ, ăn của một bữa cơm mà cũng đáng để ầm lên sao..."
Tôi ngắt lời: "Tôi bị hạ đường huyết."
Ôn Nam Mạt bỗng dưng , lấy một viên kẹo trên bàn, xé vỏ rồi nhét vào tay tôi.
"Vậy mau ăn đi."
Tôi bỏ kẹo vào miệng, nhai mạnh, rồi kiệt sức ngã xuống bàn trà cạnh ghế sô pha.
Trong trạng thái mơ màng, tôi thấy Cố Tu Viễn bước vào phân xưởng.
Ôn Nam Mạt thì thầm điều gì đó với Dao Dao, rồi mạnh tay nhéo con bé một cái.
Dao Dao đột nhiên khóc òa lên!
Cố Tu Viễn lập tức chạy đến bế Dao Dao, hỏi con bé bị sao.
Dao Dao đưa ngón tay nhỏ chỉ vào tôi: "Cô kia ăn mất kẹo sữa thỏ trắng của con..."
Cố Tu Viễn liếc tôi, vẻ mặt khó chịu: "Thu Oánh, sao em lại giành đồ ăn với trẻ con?"
Lúc này, Ôn Nam Mạt nghẹn ngào : "Đừng trách Thu Oánh, chỉ là Dao Dao đói quá, ăn hết hộp cơm của ấy, ấy mới giận. Sau đó, ấy biết viên kẹo đó là đưa cho Dao Dao, nên mới..."
Tôi cố gắng đứng dậy, đầu óc quay cuồng, giọng yếu ớt: "Ôn Nam Mạt, viên kẹo đó không phải đưa cho tôi sao? Hơn nữa, tôi đâu biết viên kẹo đó là Cố Tu Viễn đưa cho Dao Dao..."
Ôn Nam Mạt giậm chân, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Thu Oánh, cầu xin đừng nhắm vào tôi nữa không? Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý định tranh giành Cố Tu Viễn với . Tôi việc đã khó khăn, hãy buông tha cho mẹ góa con côi chúng tôi đi!"
Tôi tức đến run người, cố nén nước mắt, yếu ớt với Cố Tu Viễn rằng tôi ăn viên kẹo là vì bị hạ đường huyết.
Nhưng Cố Tu Viễn hoàn toàn không tin.
"Em không bị sớm cũng không bị muộn, sao cứ đúng lúc đưa viên kẹo cho Dao Dao thì em lại bị?"
Tôi cố kìm nước mắt: "Cố Tu Viễn, đúng là viên kẹo tôi đã ăn, tôi nhận, tôi bồi thường, chưa?"
Cố Tu Viễn thở dài bất lực.
Tôi vừa định rời đi thì Ôn Nam Mạt lên tiếng: "Một viên kẹo không đắt, chắc chắn bồi thường nổi, Dao Dao khóc đến mức này, định bồi thường thế nào đây?"
09
Tôi không ngờ chỉ vì một câu của Ôn Nam Mạt, mà sau khi tan , Cố Tu Viễn lừa tôi đến một xưởng bỏ hoang, rồi khóa trái cửa lại.
Những công nhân trong nhà máy đều đã về hết.
Tôi đập cửa, cầu xin Cố Tu Viễn thả tôi ra.
Ôn Nam Mạt lo lắng hỏi ta: "Nếu ấy không về nhà, lỡ bà cụ kia tìm đến thì sao?"
Giọng Cố Tu Viễn nhẹ nhàng, trầm ấm: "Chuyện phía bà ngoại không sao đâu. Anh sẽ là nhà máy tăng ca. Bà ngoại dễ bị lừa lắm."
"Anh đúng. Thu Oánh hơn hai mươi tuổi rồi mà còn tính trẻ con như , quả thật cần phải bị một chút."
Trong giọng của Ôn Nam Mạt có chút vui vẻ phấn khích: "Nhưng nếu , không thể về nhà . Lỡ bà ấy phát hiện thì sao?"
Cố Tu Viễn trầm mặc một lúc, rồi : "Hay là... ở tạm trong văn phòng ."
"Làm sao ? Tốt nhất nên về nhà em ngủ đi."
Tôi co mình lại, ôm lấy đầu gối, lắng nghe tiếng bước chân hai người họ xa dần.
Cả một đêm dài trong xưởng tối đen như mực, tôi hồi tưởng lại từng chút ký ức về ta.
Tôi tự nhủ rằng, đây sẽ là lần cuối cùng.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến ta nữa.
Sáng hôm sau, khi Cố Tu Viễn thả tôi ra.
Ôn Nam Mạt đưa cho tôi một chiếc bánh tráng nướng: "Mau ăn miếng đi! Tu Viễn thích món này nhất, ấy tôi còn ngon hơn cả tiệm bánh ngoài đường."
Tôi không nhận, cũng chẳng dừng lại, thản nhiên bước qua họ mà không buồn liếc mắt lấy một lần.
Bạn thấy sao?