Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 3

Sau đó, tôi đánh một dấu X to vào ngày hôm nay, rồi bắt đầu thu dọn sách vở của mình.

Chẳng mấy chốc, cả buổi chiều trôi qua, Cố Tu Viễn tan về nhà.

Anh ta giống tôi, đều là trẻ mồ côi. Sau khi việc tại nhà máy dệt, ta cờ đúng nhà của tôi.

Chúng tôi quen biết nhau từ đó, và năm ngoái chính thức nhau.

Kể từ đó, ta ngày nào cũng đến nhà tôi ăn cơm tối, bà ngoại tôi cũng không thu tiền nhà nữa.

Nhưng tôi không ngờ, hôm nay ta lại dẫn theo Ôn Nam Mạt về.

Trong tay ta còn bế đứa con ba tuổi của mình – Dao Dao.

Thấy tôi, Ôn Nam Mạt mỉm .

"Thu Oánh, giờ tôi mới biết là chủ nhà của Tu Viễn, bảo sao hai người thân thiết như ."

"Tu Viễn sáng nay ấy mua cá, tối nay chủ nhà sẽ nấu, nên đặc biệt mời tôi và Dao Dao đến ăn cùng."

Tôi lạnh nhạt liếc Cố Tu Viễn.

Anh ta giả vờ bận rộn xếp bát đũa, chột dạ không dám tôi.

Đúng lúc bà ngoại mang món cá chua ngọt ra bàn.

Ôn Nam Mạt liền bảo con gọi một tiếng "bà cố ", rồi với bà: "Bà ơi, cháu là thân của Thu Oánh, ấy đặc biệt mời cháu đến để nếm thử tay nghề của bà đấy."

Nghe bà ngoại không nghi ngờ gì, còn vào bếp lấy thêm mấy quả trứng, món trứng xào.

Tiếp đó còn hấp thêm một dĩa lạp xưởng, rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Dao Dao tuy mới ba tuổi, ăn rất khỏe.

Cộng thêm Ôn Nam Mạt và Cố Tu Viễn liên tục gắp thức ăn cho con bé.

Khiến bà ngoại tôi hầu như không ăn bao nhiêu.

Khuôn mặt tôi không khỏi sa sầm lại.

Sau khi ăn uống no nê, Ôn Nam Mạt khẽ với Cố Tu Viễn: "Sau này chúng ta đừng đến nữa, em thấy Thu Oánh giận rồi."

Vì có bà ngoại ở đó, Cố Tu Viễn không gì thêm.

Chỉ là sau khi đưa Ôn Nam Mạt về nhà, ta cũng không đến tìm tôi trò chuyện như mọi khi.

06

Hôm sau, tôi vừa thức dậy liền đánh thêm một dấu X thật to vào lịch, còn sáu ngày nữa là tôi có thể rời xa Cố Tu Viễn.

Trước khi ra ngoài, bà ngoại đưa cho tôi một hộp cơm.

Cố Tu Viễn hay ngủ nướng, thường bỏ bữa sáng. Bà ngoại luôn lo ta bị đói, nên ngày nào cũng nhờ tôi mang cơm sáng cho ta đến nhà máy.

Tôi sợ từ chối sẽ bà lo lắng, đành phải nhận lấy.

Đến phân xưởng, tôi thấy Ôn Nam Mạt đang ngồi trên ghế sô pha, còn Cố Tu Viễn thì ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.

Hai người vừa , vừa ăn bánh kếp.

Bước chân tôi chững lại.

Ôn Nam Mạt liếc tôi một cách khiêu khích, rồi chạy đến giật lấy hộp cơm.

Cô ta mở ra xem, rồi với Cố Tu Viễn: "Phó quản đốc Cố, vị hôn thê của mang bữa sáng cho này!"

Cố Tu Viễn cau mày: "Vị hôn thê gì chứ, đừng bừa."

Nhưng rõ ràng nửa tháng trước, ta còn bàn với tôi rằng muốn đợi đến Quốc Khánh để đi đăng ký kết hôn.

Ôn Nam Mạt lè lưỡi, cặp lông mày xinh đẹp nhướng lên: "Vậy, em hiểu lầm rồi sao?"

Có vẻ như để chứng minh giữa chúng tôi không có gì, Cố Tu Viễn trực tiếp đưa hộp cơm tôi mang đến cho một công nhân sửa máy gần đó.

"Đây, chẳng phải chưa ăn sáng sao? Ở đây có một phần."

Người thợ máy cảm ơn rối rít, rồi ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa khen tôi: "Thẩm Thu Oánh, cơm nhà ngon thật, nếu ngày nào cũng ăn thì còn gì bằng!"

Tôi mỉm : "Được thôi, nếu thích, tôi ngày nào cũng mang cho."

Mặt Cố Tu Viễn lập tức sa sầm.

Anh ta mắng người thợ máy: "Ăn thì ăn đi, có cần nhai chóp chép không?"

Nói xong, ta đi thẳng vào văn phòng của tôi.

Lúc tôi bước vào, ta đang ngồi trên ghế của tôi đọc báo.

"Thu Oánh, sao lại sẽ mang cơm cho ta mỗi ngày?"

Tôi đặt cặp sách xuống: "Có gì sai sao? Đều là đồng nghiệp, tôi mang cho , tại sao không thể mang cho ấy?"

Anh ta thở dài: "Em đang giận vì em không phải vị hôn thê của sao?

"Không phải vì trong phân xưởng đông người, sợ ảnh hưởng không tốt sao?"

Tôi rót cho mình một cốc trà: "Cả nhà máy đều biết tôi là vị hôn thê của , một câu thì ảnh hưởng gì? Nhưng ngồi ăn sáng với một góa phụ, sao lại không sợ ảnh hưởng?"

Nói xong, tôi cầm cây lau nhà, đuổi ta ra ngoài.

07

Buổi chiều, chủ nhiệm Tần tìm đến tôi.

Bà kéo tôi ra một góc khuất không có người, đưa cho tôi tám trăm đồng.

Tôi không ngờ công việc của mình lại mua nhanh như .

Vội vàng nhận tiền, tôi ký tên lên hợp đồng mà chủ nhiệm Tần mang đến.

Khi đưa lại cho bà, tôi : "Chủ nhiệm Tần, giao dịch này coi như xong, trước khi tôi xuống nông thôn, tôi vẫn phải tiếp tục việc."

Chủ nhiệm Tần gật đầu: "Tôi biết, không muốn để Phó quản đốc Cố biết, đúng không?"

"Cô yên tâm, tôi đã tính trước rồi. Người mua công việc này là em dâu của tôi, tôi đã bảo em ấy đợi sau khi đi, mới chính thức thay ."

Tiễn chủ nhiệm Tần đi, vừa kịp giờ nghỉ trưa.

Tôi đeo cặp ra ngoài, lại chạm mặt Cố Tu Viễn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...