Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 2

Sau khi chào hỏi qua loa, Ôn Nam Mạt đi thẳng đến chiếc ghế sô pha trong phân xưởng.

Cô ta vỗ nhẹ vào ghế, hỏi Cố Tu Viễn: "Phó quản đốc Cố, bình thường em nghỉ ngơi có thể ngồi ở đây không?"

Bầu không khí náo nhiệt bỗng chốc im bặt.

Bởi ai cũng biết, chiếc ghế sô pha đó là chỗ ngồi riêng của Cố Tu Viễn.

Vì tôi ở phân xưởng này, ta thường đến đây để trò chuyện với tôi.

Do đó, tổ trưởng phân xưởng đã đặc biệt chuẩn bị cho ta một chỗ ngồi.

Cố Tu Viễn có bệnh sạch sẽ.

Bình thường ngoài tôi, không ai phép vào chiếc ghế này.

Nghe thấy câu hỏi của Ôn Nam Mạt, Cố Tu Viễn ta bằng ánh mắt khó đoán.

Ôn Nam Mạt thoáng chốc lúng túng, khuôn mặt trắng ngần ửng hồng, lại không chịu rời đi.

Vài giây sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Cố Tu Viễn mỉm dịu dàng với Ôn Nam Mạt: "Tất nhiên là ."

Ôn Nam Mạt ngay lập tức lấy một chiếc bánh kếp từ trong túi xách ra.

"Phó quản đốc Cố, nếu không chê, coi như đây là lời cảm ơn nhé!"

Chị Lý cùng tổ với tôi nhanh nhảu "Ồ" lên một tiếng, quay sang hỏi tôi:

"Chuyện gì đây? Cố Tu Viễn để con hồ ly tinh đó ngồi lên ghế của ta à?"

"Dựa vào đâu? Chỉ vì ta xinh đẹp sao?"

"Nhìn đi, ta còn ăn bánh kếp của ta nữa kìa, không phải ta ghét món đó lắm sao?"

Đúng , Cố Tu Viễn từng suýt nghẹn c.h.ế.t vì bánh kếp hồi nhỏ, nên từ đó rất sợ món này.

Nhưng hôm nay, ta lại thoải mái nhận lấy, uống nước trà, ăn hết sạch từng miếng.

Kiếp trước, tôi đến đây liền lập tức quay mặt bỏ đi, khiến Ôn Nam Mạt khóc ngay tại chỗ, còn Cố Tu Viễn thì mắng tôi là đồ nhỏ nhen.

Nhưng lần này, tôi chăm tờ kiểm tra chất lượng trong tay, thờ ơ : "Ghế của ta, miệng của ta, thích cho ai ngồi thì cho, thích ăn gì thì ăn."

Tôi với nụ trên môi.

Cố Tu Viễn nghe thấy, lộ vẻ ngạc nhiên.

Anh ta đang định gì đó với tôi, thì tôi đã quay người bỏ đi.

04

Gần trưa, tôi đi kiểm tra một vòng.

Đến chỗ Ôn Nam Mạt, tôi phát hiện vải ta dệt bị nhảy sợi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải dừng máy của ta lại.

Nhưng chưa kịp gì, ta đã bật khóc.

"Thẩm Thu Oánh, có phải vì Phó quản đốc Cố đối tốt với tôi nên không vui, cố ý bắt bẻ tôi đúng không?"

Tôi không khỏi cau mày: "Ôn Nam Mạt, ý là tôi công tư lẫn lộn à?"

Đúng lúc này, Cố Tu Viễn bước đến.

Ôn Nam Mạt lập tức nép sau lưng ta, nghẹn ngào : "Phó quản đốc Cố, là em vụng về sai, Thu Oánh mắng em vài câu cũng đúng, đừng giận ấy."

Sắc mặt Cố Tu Viễn trầm xuống: "Thu Oánh, Nam Mạt mới học dệt vải, mắc lỗi là chuyện bình thường, em nên kiên nhẫn hơn, sao lại mắng người ta?"

Tôi sững người, bỗng nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.

Gọi người hướng dẫn của Ôn Nam Mạt đến, chỉ ra vấn đề xong, tôi định quay về văn phòng của mình.

Song lại bất ngờ nghe thấy Cố Tu Viễn đang chất vấn Ôn Nam Mạt: "Sao em không sớm?"

Không nhịn quay đầu lại.

Chỉ thấy ta với vẻ mặt không vui, kéo Ôn Nam Mạt ra ngoài.

Chị Lý nhanh chóng chạy đến, dùng khuỷu tay chạm vào tôi.

"Thấy chưa, đáng đời ta! Ai bảo dựa vào nhan sắc mà quyến rũ Phó quản đốc Cố."

"Cả nhà máy đều biết Phó quản đốc Cố chỉ có cảm với em, mà ta cứ cố chen vào..."

Mọi người xung quanh đều hả hê.

Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Quả nhiên, không lâu sau, tôi thấy Cố Tu Viễn trong nhà ăn.

05

Từ trước đến nay, buổi trưa nào tôi cũng đến nhà ăn trước để lấy suất cơm cho cả hai.

Sau đó, Cố Tu Viễn sẽ đến gặp tôi.

Nhưng hôm nay khi tôi đến, trước mặt ta đã có sẵn hai khay cơm.

Bên trong là những món ngon nổi tiếng khó lấy nhất ở nhà ăn.

Bước chân tôi ngập ngừng, vốn không định ăn cùng ta nữa, thấy hai khay cơm, lại sợ lãng phí nên tôi bước đến.

Chưa kịp ngồi xuống, ta đã :

"Suất cơm này không phải cho em."

"Ôn Nam Mạt ngốc nghếch đó đem bánh kếp cho , kết quả nhịn đói cả buổi sáng, đến mức đau dạ dày..."

Tôi sững người, hóa ra ta nổi giận với Ôn Nam Mạt là vì chuyện này.

Lúc này, Ôn Nam Mạt cầm hai cốc trà nhẹ nhàng bước đến.

Cố Tu Viễn không chút ngần ngại đưa khay cơm cho ta.

Ôn Nam Mạt tôi: "Thu Oánh, hay là ăn suất của tôi trước đi?"

Miệng , tay ta lại ôm chặt lấy bụng, khuôn mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.

Cố Tu Viễn gắp hết thịt ba chỉ trong khay của mình cho ta.

"Làm gì mà cứng đầu thế, ăn đi, ấy muốn ăn thì sẽ tự đi lấy."

Anh ta liếc tôi một cái: "Thẩm Thu Oánh, ấy giỏi nhất là tự chăm sóc bản thân mà."

Thật lòng mà , dù đã quyết định rời xa Cố Tu Viễn, tôi vẫn bị cảnh tượng trước mắt mất hết cảm giác ngon miệng.

Uống qua loa vài ngụm canh, tôi quyết định xin nghỉ nửa ngày.

Về đến nhà tôi lấy lịch ra, tìm ngày Quốc Khánh, khoanh tròn một vòng lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...