Tái Sinh Thay Đổi [...] – Chương 1

Trở về sau khi sống lại, tôi tận lực tránh mọi tiếp với Cố Tu Viễn.

Anh ta thích bánh kếp do Ôn Nam Mạt , tôi sẽ không mang cơm cho ta nữa.

Anh ta muốn cắt đứt quan hệ với tôi, tôi liền sang lại công việc để đi về nông thôn thanh niên trí thức.

Sau đó tôi tham gia kỳ thi đại học, trở lại thành phố học lên đại học.

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp nhẹ.

Ngày đầu tiên nhậm chức, vấn đề thảo luận chính là việc sa thải công nhân ở nhà máy dệt quốc doanh.

Mà tên của Cố Tu Viễn, đứng đầu danh sách...

01

"Thẩm Thu Oánh, không chịu công nhân dệt may cho tốt, lại muốn đăng ký đi nông thôn thanh niên trí thức? Đầu óc hỏng rồi à?"

Chủ nhiệm Tần ở Ủy ban khu phố cầm cốc trà, chọc mạnh vào trán tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự kích sau khi sống lại.

"Chủ nhiệm Tần, là thật đấy, tôi đã quyết định rồi."

Chủ nhiệm Tần vẫn không tin lắm: "Thế vị hôn phu của ...Phó quản đốc Cố biết chuyện này chưa?"

Tôi mỉm : "Phụ nữ trong xã hội mới có thể gánh vác một nửa bầu trời, chuyện của tôi, không cần đàn ông chủ."

Chủ nhiệm Tần ngây người một lúc: "Thế còn công việc của ? Thật đáng tiếc."

Tôi đặt túi táo trên tay xuống trước mặt bà ấy.

"Tôi muốn nhượng lại công việc của mình, nên vẫn cần nhờ chủ nhiệm Tần giúp đỡ."

Tôi kiểm định viên tại nhà máy dệt bông, là vị trí săn đón nhất.

Nửa năm trước, có người sang lại vị trí này, tám trăm đồng.

Gần đây giá cả còn tăng lên, tôi vẫn chỉ cần giá đó.

"Chủ nhiệm Tần, giá cả bà có thể tùy ý đưa ra với người khác, tôi chỉ cần tám trăm đồng. Mà tôi chỉ có một cầu, là trước khi tôi rời đi, chuyện này phải giấu kín với Cố Tu Viễn."

Chủ nhiệm Tần vui vẻ đồng ý, không quên nhắc nhở tôi.

"Lô thanh niên trí thức tiếp theo sẽ xuất phát vào ngày Quốc khánh, chỉ còn một tuần thôi, mau chóng giải quyết việc cá nhân đi."

Nhưng tôi còn việc cá nhân nào để giải quyết đâu?

Năm tôi mười tuổi, cha mẹ tôi đã qua đời trong trận đất.

Người thân còn lại của tôi bây giờ ngoài bà ngoại già yếu, chỉ có vị hôn phu Cố Tu Viễn này.

Mà Cố Tu Viễn đã phải lòng người khác.

Vậy nên, chỉ cần tôi sắp xếp ổn thỏa cho bà ngoại.

Tất cả việc cá nhân coi như đều đã giải quyết xong.

02

Ra khỏi Ủy ban khu phố, tôi bước nhanh đến nhà máy.

Nghĩ đến cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy kích .

Ngày này của kiếp trước, có một nữ công nhân dệt xinh đẹp đã xuất hiện tại nhà máy.

Chồng ta là em của Cố Tu Viễn, sau khi người em đó qua đời, Cố Tu Viễn đã đưa ta vào nhà máy dệt công nhân tạm thời.

Nhưng kể từ khi ta xuất hiện, Cố Tu Viễn như biến thành một con người khác.

Tôi nhận ra sự thay đổi của ta, lo lắng ta thay lòng đổi dạ, bắt đầu khóc lóc, loạn, thậm chí dọa tự tử.

Cuối cùng ép ta kết hôn với tôi.

Sau khi kết hôn không lâu, tôi mang thai và sinh con.

Nhưng sau khi con chào đời, ta không còn muốn gần gũi với tôi nữa.

Thậm chí bắt lỗi tôi vài lần, rồi đuổi tôi khỏi nhà máy dệt.

Sau khi tôi rời đi, Ôn Nam Mạt thay thế vị trí của tôi.

, tôi trở thành một người đàn bà ghen tuông, ngày ngày bới móc chuyện của Cố Tu Viễn và Ôn Nam Mạt để tung tin khắp xóm.

Chỉ khi nghe người khác mắng họ là kẻ đồi bại, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng chính vì , mà tôi đã khiến con trai cũng mất hết mặt mũi.

Đến năm ba mươi tuổi mắc bệnh ung thư, tôi khóc với con trai rằng tôi không nỡ rời xa nó, sợ sau khi tôi mất, Cố Tu Viễn sẽ cưới Ôn Nam Mạt rồi ngược đãi nó.

Đứa con trai còn nhỏ lại rằng, Cố Tu Viễn thường đưa nó đến chơi với dì Nam Mạt.

dì Nam Mạt xinh đẹp và dịu dàng.

Thậm chí còn với tôi rằng, mọi người đều mong tôi c.h.ế.t sớm.

Còn Cố Tu Viễn, lấy lý do gia đình không có tiền, từ chối chữa trị cho tôi.

Mang theo oán hận, tôi rời khỏi thế giới này.

Khoảnh khắc đó, tôi đã thề rằng, nếu lại.

Tôi nhất định sẽ buông tay Cố Tu Viễn.

Thế nên, lần này...

Những giấc mơ hão huyền tôi từng có, và tôi từng dành cho Cố Tu Viễn.

Tôi đều sẽ từ bỏ hết.

03

Cũng giống như kiếp trước, Ôn Nam Mạt vừa mới đến đã chấn cả nhà máy dệt bông vì nhan sắc của mình.

Mọi người đổ xô đến phân xưởng chúng tôi để ngắm ta.

Ôn Nam Mạt thực sự rất đẹp, làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn.

Cô ta mặc một chiếc áo len trắng, vì chồng vừa mới mất nên trên cánh tay ta đeo một chiếc khăn tang màu đen.

Khi chuyện với người khác, đôi mắt long lanh ánh nước như sắp rơi, khiến ai cũng phải lòng thương cảm.

Tuy kiếp trước tôi đã căm ghét gương mặt ấy đến tận xương tủy, lúc này vẫn không nhịn mà liếc thêm vài lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...