Sau khi sống lại, lần này tôi cẩn thận tránh né từng lần tiếp với Phó Nguyên Thanh.
Anh ta lén sửa nguyện vọng đại học của tôi, tôi liền đổi thành Đại học Kinh tế Quảng Châu.
Anh ta mang toàn bộ tiền lương đi giúp Triệu Sở Sở nhà, tôi lập tức bán nhà, đuổi ta ra ngoài.
Anh ta thương Triệu Sở Sở đơn không nơi nương tựa, rồi cho ta một đứa con sau một đêm ái, tôi dứt khoát hủy hôn.
Kiếp trước, tôi năm mươi mấy tuổi, nằm trên giường bệnh vì ung thư dạ dày.
Còn con trai tôi, cùng với gia đình ba người họ ép tôi ký vào đơn ly hôn:
“Dù sao mẹ cũng sắp chết rồi, chẳng bằng để ba và dì Sở đến với nhau đi!”
“Cho con một gia đình trọn vẹn… không?”
1
“Như An, lần này chắc chắn rồi chứ? Đây là chuyện cả đời người đấy.”
“Em đăng ký Đại học Kinh tế Quảng Châu, đúng không?”
Tôi nghiêm túc gật đầu với thầy giáo, trịnh trọng nộp lại tờ nguyện vọng.
“Em và thầy Phó nhà em cũng lạ thật đấy, sáng thì đến sửa nguyện vọng, chiều lại đến sửa nữa.
May mà vẫn kịp giờ, chậm một chút là không đổi nữa đâu.”
Tôi bước ra khỏi văn phòng giáo viên, cuối cùng cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đặt xuống.
Qua buổi chiều nay, Phó Nguyên Thanh sẽ không thể nào sửa đổi nguyện vọng của tôi nữa.
Kiếp này, tôi cũng sẽ không bao giờ kết hôn với ta.
Tôi còn phải dứt khoát cắt đứt mọi liên quan với ta.
2
Kiếp trước, điểm thi đại học của tôi khá tốt, tôi muốn đăng ký vào một trường kinh tế tại địa phương.
Nhưng đến khi có kết quả xét tuyển, tôi mới biết rằng vào ngày thứ hai sau khi nộp nguyện vọng, Phó Nguyên Thanh đã tự ý sửa đổi nguyện vọng của tôi thành một trường sư phạm địa phương, với danh nghĩa là vị hôn phu của tôi.
Tôi chất vấn ta tại sao .
“Em học sư phạm, sau này giáo viên, thời gian thoải mái, lại tiện chăm sóc con cái và gia đình.”
“Có gì không tốt đâu? Con học kinh tế thì có ích gì chứ?”
Khi đó tôi còn quá trẻ, bị trong mơ che mờ lý trí, nên cũng không tranh luận thêm với ta.
Rất nhanh sau đó, tôi kết hôn với ta. Nhưng mới học chưa đầy một năm, tôi đã mang thai.
Phản ứng thai kỳ nặng nề, tôi đành phải tạm nghỉ học nửa năm để dưỡng thai.
Sau khi sinh con, tôi vừa đi học, vừa dắt theo con nhỏ bươn chải ngoài chợ kiếm tiền.
Ai ngờ đến năm thứ ba, tôi lại mang thai lần nữa.
Hôm đó, tôi đẩy xe đẩy trẻ em, đi trên con đường dốc, vô trượt chân ngã xuống.
Đứa bé không giữ .
Vì phải lo cho gia đình, chăm sóc con cái, tôi cũng đành dừng lại con đường học vấn của mình.
Vì vấn đề bằng cấp, suất dạy học ở trường tiểu học mà tôi đáng lẽ có thể nhận cũng bị người khác chiếm mất.
Nhiều năm sau tôi mới biết, vào lúc tôi một tay bế con dỗ dành, một tay đẩy xe hàng, đội mưa bán bánh kiếm tiền, thì toàn bộ tiền lương của Phó Nguyên Thanh đã bị ta mang đi nhà, mua tủ lạnh và trang sức cho Triệu Sở Sở.
Suất dạy học mà tôi vốn có thể nhận , cũng bị ta dùng quan hệ, nhường lại cho Triệu Sở Sở.
Về sau, Triệu Sở Sở dẫn con chuyển đến nơi khác, Phó Nguyên Thanh cũng điều công tác lên phía Bắc.
Con trai tôi cũng đi theo ta.
Anh ta muốn mua nhà ở miền Bắc, tôi bèn bán căn nhà cũ ở Hạ Thành, gửi hết số tiền đó cho hai cha con họ.
Còn tôi thì đến Quảng Châu, bắt đầu tự mình kinh doanh.
Mãi về sau tôi mới biết, căn nhà đó thực chất là mua để cho mẹ con Triệu Sở Sở ở.
Còn con trai tôi, ngày càng xa cách với tôi.
Bọn họ – một gia đình bốn người, sống trong căn nhà tôi dùng tiền vất vả kiếm để mua, sum vầy hạnh phúc.
Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao Phó Nguyên Thanh lại đối xử tốt với con của Triệu Sở Sở đến .
Mãi đến khi tôi năm mươi tuổi, vì cả đời lao lực mà nằm liệt trên giường bệnh, tôi mới biết sự thật.
Đứa bé đó, vốn dĩ chính là con ruột của Phó Nguyên Thanh.
Con trai tôi hết lần này đến lần khác viết thư, cầu xin tôi ly hôn với ba nó.
Nó rằng gia đình này từ lâu đã không còn trọn vẹn, tại sao tôi không thể thành toàn cho Phó Nguyên Thanh và mẹ con Triệu Sở Sở?
Mấy chục năm vất vả khiến cơ thể tôi như một khúc gỗ mục, bệnh tật giày vò từng ngày.
Tôi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, bốn người đứng trước mặt mình.
Triệu Sở Sở vẫn trẻ trung xinh đẹp, những năm qua ta chăm sóc bản thân rất tốt, trên gương mặt chẳng hề thấy dấu vết của thời gian.
Con ta mỉm , nhẹ nhàng với tôi:
“Dì à, dì cứ yên tâm ra đi, ba cháu đã có mẹ cháu chăm sóc rồi.”
Còn con trai tôi, cậu ấy tôi, giọng không chút do dự:
“Mẹ, dù sao mẹ cũng sắp chết rồi, ký vào đơn ly hôn đi. Thành toàn cho ba và dì Triệu, cho con một gia đình trọn vẹn, không sao?”
Không , đương nhiên là không .
Tôi đau đớn chằm chằm vào Phó Nguyên Thanh.
Người đàn ông này đã kéo lê cuộc đời tôi, lừa dối tôi, hủy hoại cả một kiếp của tôi.
Làm sao tôi có thể cam tâm, ngay cả phút cuối đời còn phải thành toàn cho kẻ thù của mình?
“Cho dù tôi có chết, khiến thành kẻ góa vợ, tôi cũng tuyệt đối không để danh chính ngôn thuận mà cưới người khác.”
Anh ta ngoại là sự thật.
Ngay từ trước khi kết hôn với tôi, ta đã lén lút qua lại với Triệu Sở Sở.
Còn có một đứa con lớn hơn con trai tôi gần một tuổi.
Anh ta đã bòn rút cả một đời của tôi.
Tôi chỉ muốn kéo bọn họ chết chung.
Một ngụm máu trào ra khỏi miệng tôi.
Tôi không cam lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng ông trời có mắt, cho tôi cơ hội sống lại.
Tôi trở về trước khi kết hôn với Phó Nguyên Thanh.
Trở về khoảnh khắc cuối cùng trước khi nộp nguyện vọng đại học.
Mọi thứ… vẫn còn kịp!
3
Tôi nhờ thầy giáo gửi thẳng giấy báo trúng tuyển đến nhà dì ở Quảng Châu.
Xử lý xong mọi chuyện ở đây, tôi cũng sẽ sớm chuyển đến đó.
Kiếp trước, mãi đến năm bốn mươi tuổi tôi mới đến Quảng Châu ăn, khi ấy thị trường thương mại ở đó đã phát triển cực thịnh.
Bây giờ, tôi đi trước mười hai năm, vừa đúng lúc đón đầu cơ hội.
Về đến nhà, không có ai ở đó.
Tôi bước vào phòng mình, trên cuốn lịch gạch một dấu đỏ ngay ngày rời đi.
Chỉ còn lại mười ngày.
Trong mười ngày này, tôi phải xử lý xong mọi chuyện ở đây.
Căn nhà này rộng sáu mươi mét vuông, là nhà của ba mẹ tôi từ ngày xưa.
Sau khi ba gặp chuyện, mẹ tái hôn, rồi để lại căn nhà này cho tôi.
Kiếp trước, tôi đã kết hôn, sinh con cùng Phó Nguyên Thanh tại đây.
Chúng tôi sống trong căn nhà của tôi, tiền bạc cũng là do tôi ra ngoài buôn bán, thêm kiếm về.
Còn ta, lương tháng nào cũng mang đi nhà, mua tủ lạnh cho Triệu Sở Sở.
Về sau, khi chuyển đến Bắc Kinh, ta còn xúi giục tôi bán đi căn nhà này, lấy tiền mua nhà cho mẹ con Triệu Sở Sở ở miền Bắc.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để Phó Nguyên Thanh chiếm của tôi dù chỉ một đồng!
4
Đến giờ cơm tối, Phó Nguyên Thanh trở về.
Tôi bưng đĩa trứng xào cà chua vừa nấu xong ra bàn, đúng lúc ta mở cửa bước vào.
“Sao hôm nay lại ăn món này nữa?”
Tôi chẳng buồn ta, chỉ thản nhiên đáp:
“Thịt đắt, mua nhiều cũng không để lâu .”
“Vậy mai đi chợ mua ít thịt, mua vừa đủ hai đứa mình ăn là .”
Tôi liếc mắt, lạnh nhạt múc cơm lên ăn, chẳng buồn hỏi xem ta có muốn ăn hay không.
Từ khi Triệu Sở Sở đến Hạ Thành, tôi chưa từng thấy ta mang thịt về nhà lần nào.
Phần lớn thời gian, ta đều dẫn Triệu Sở Sở ra ngoài ăn tiệm no nê mới về.
Không thì cũng mua thịt đến nhà ta, nấu cơm cho ta ăn.
Rồi quay về bảo với tôi rằng mình vừa ở nhà đồng nghiệp.
Những chuyện này, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Bởi vì, chỉ còn lại mười ngày.
Mười ngày nữa, tôi sẽ hoàn toàn tự do.
Thấy tôi chỉ lấy một bộ bát đũa, ta mím môi, rồi tự mình vào bếp lấy một cái bát.
Vừa ăn một cách hờ hững, tôi có thể cảm nhận ta có chuyện muốn .
Cái vẻ ấp a ấp úng đó, tôi chẳng còn để tâm như trước nữa.
Kiếp trước, mỗi lần chúng tôi ở bên nhau, tôi đều là người ríu rít kể chuyện, chia sẻ từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Tôi luôn ghi nhớ từng chuyện liên quan đến ta, dù là nhỏ nhặt nhất.
Còn ta thì sao? Anh ta vẫn luôn lạnh nhạt.
Kiếp trước, tôi từng nghĩ đó là vì ta xuất thân nghèo khổ, nên mới có tính cách độc như .
Cho đến khi tôi tận mắt thấy ta đứng trước mặt Triệu Sở Sở…
Nụ nịnh nọt hệt như một con chó nhỏ đang chờ vuốt ve.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi thấy buồn nôn, liền nhích xa khỏi ta một chút.
Thấy tôi sắp ăn xong, cuối cùng ta cũng lên tiếng:
“Như An, tháng này lương của … bên chỗ chị Sở có chút việc gấp, …”
Tôi cắn chặt miếng cà chua trong miệng, chậm rãi nhai, rồi gật đầu.
“Vậy còn sợi dây chuyền vàng hứa mua cho em thì sao?”
“Chờ đến tháng sau, có lương sẽ mua ngay. Dù gì đó cũng là quà cưới của chúng ta, nhất định phải mua.”
“Sắp chuyển mùa rồi, bên chỗ chị Sở muốn mua thêm vài bộ quần áo.”
“Em cũng biết mà, ấy không giống chúng ta, từ nhỏ đã thích chưng diện, ấy…”
“Bốp!”
Tôi dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, cầm đĩa thức ăn bước vào bếp.
Chỉ lạnh nhạt một câu:
“Được.”
Phó Nguyên Thanh cầm chiếc bát trống trong tay, bàn ăn trống trơn, ánh mắt sững sờ quay sang tôi.
5
Anh ta đuổi theo vào bếp, dường như không ngờ rằng tôi lại chẳng hề để tâm.
“Em hiểu chuyện như là tốt. Chị Sở vừa mới chuyển đến đây, không quen biết ai cả. Sau này chúng ta kết hôn rồi, lại càng phải chăm sóc ấy nhiều hơn.”
Hiểu chuyện?
Kết hôn xong còn phải chăm sóc ta nhiều hơn?
Não ta bị úng nước rồi à? Nếu không phải vì tôi không muốn chuyện trước khi rời đi, có lẽ tôi đã đập cái đĩa trong tay lên đầu ta rồi.
Kiếp trước, tôi sao lại mù quáng mà chọn một kẻ như thế này chứ?
Sau này tôi mới hiểu, tất cả những lời của Phó Nguyên Thanh với tôi chẳng qua là một kiểu thao túng tâm lý, là tẩy não.
Anh ta muốn tôi cam tâm nguyện hy sinh bản thân, không còn cái tôi, để rồi cuối cùng thành toàn cho đôi cẩu nam nữ bọn họ.
Triệu Sở Sở là người ở Lâm Thành bên cạnh, trước đây từng là học đại học với Phó Nguyên Thanh.
Nghe , ta còn là hoa khôi của lớp.
Nhà ta từng là trọng điểm bị đấu tố trong Cách mạng Văn hóa, cha bị giam cầm rồi chết trong tù, từ đó gia đình sa sút.
Cô ta cũng trở thành một tiểu thư sa cơ.
Có một lần, vị tiểu thư này đã để dành một miếng thịt kho tàu, nhường cho Phó Nguyên Thanh – một chàng trai nghèo khổ khi đó.
Từ đó, Triệu Sở Sở trở thành vầng trăng sáng cao cao trong lòng Phó Nguyên Thanh.
Nhưng nếu ta có thể dâng hiến cả đời mình cho Triệu Sở Sở, tại sao lại phải kéo theo cả cuộc đời của tôi chứ?
Cơm tối vừa ăn xong không bao lâu.
Tôi ngồi trong phòng, thu dọn đồ đạc.
Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi là âm thanh mở cửa của Phó Nguyên Thanh.
Tôi khẽ nghiêng người, qua khe cửa lắng nghe tiếng nức nở khe khẽ của Triệu Sở Sở.
“Nguyên Thanh, em sợ lắm…”
“Đừng lo, có ở đây.”
Rồi là tiếng đóng cửa.
Hai người họ cùng nhau rời đi.
Tôi liếc tờ lịch trên tường, chợt nhớ ra—
Kiếp trước, hôm nay cũng đã xảy ra chuyện y hệt như .
Phó Nguyên Thanh bị gọi đi, rồi cả đêm không về.
Sáng hôm sau, khi quay lại, ta như biến thành một con người khác.
Bởi vì…
Triệu Sở Sở đã mang thai.
Đứa bé đó, chính là con của ta.
6
Tôi nhớ lại sinh nhật của ta hơn hai tháng trước.
Hôm đó, tôi cất công nấu đầy một bàn toàn những món ta thích ăn, còn chuẩn bị một cây bút máy quà tặng.
Từ lúc trời tối, tôi đợi đến hơn một giờ sáng…
Vậy mà ta vẫn không về.
Mãi đến hôm sau, ta mới giải thích rằng tối qua mải đánh bài ở nhà , rồi ngủ lại luôn.
Sau lần đó, ta bắt đầu thay đổi.
Một mặt, ta vui mừng vì Triệu Sở Sở mang thai.
Mặt khác, lại cảm thấy áy náy với tôi.
Vì , ta dần trở nên lạnh nhạt hơn.
Kiếp trước, khi tôi nằm trên giường bệnh, tôi từng hỏi ta—
“Tại sao lại đối xử với em như ?”
Anh ta cúi đầu, giọng trầm thấp:
“Như An, em… Chính vì em, nên mới không biết phải đối mặt với em thế nào.”
Tôi lạnh trong lòng.
Yêu?
Chẳng qua chỉ là muốn tham cả hai bên mà thôi.
Tôi không buồn để ý đến ta nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi lên giường đi ngủ.
Một giấc ngon lành đến sáng.
Bạn thấy sao?