6
Giấy báo trúng tuyển đã gửi đến.
Phí Diệm định giúp tôi lấy nó, tôi nhanh chóng chen qua giành lấy trước.
Anh ta ngơ ngác tôi:
“Nam Sương, sao lại không để lấy giúp?”
Dĩ nhiên là vì tôi sợ ta phát hiện tôi đã thay đổi nguyện vọng.
Tôi cũng không đưa cho ông nội xem, mà cẩn thận cất vào vali như một báu vật.
Trong điện thoại, tôi đặt lịch nhắc ngày nhập học.
Chỉ cần một tháng rưỡi nữa thôi, tôi sẽ có thể rời xa Phí Diệm.
“Nam Sương, dạo này em cứ kỳ lạ sao ấy, có phải cố tránh mặt không?”
Nghe giọng của ta, tôi lập tức khóa màn hình điện thoại lại.
Kiếp trước, khi tôi bám lấy ta, ta khó chịu hất tôi ra, còn :
“Cố Nam Sương, em có thể đừng phiền nữa không? Nếu không phải nể mặt ông nội, đã đuổi em ra khỏi đây từ lâu rồi.”
Sau đó, khi biết tôi buồn, ta lại mua bánh ngọt đến dỗ dành:
“Nam Sương, chỉ vô thôi, cũng cần có không gian riêng mà.”
Vậy mà bây giờ, khi tôi ngoan ngoãn tránh xa ta, ta lại tỏ ra không quen.
Rất nhanh, ngày sinh nhật tôi cũng đến.
Trên đường đến khách sạn, Phí Diệm nhận một cuộc điện thoại.
Gương mặt ta trở nên căng thẳng, trong giọng còn có chút dịu dàng:
“Đừng sợ, có đây.”
Nói xong, ta tấp xe vào lề, quay sang tôi:
“Nam Sương, có chút việc gấp, em tự bắt xe đến trước đi nhé.”
Tôi hờ hững đáp lại một tiếng, rồi ngoan ngoãn xuống xe.
Tới phòng riêng trong khách sạn, tôi chọn toàn món đắt tiền.
Dù sao cũng là ông nội hôm nay để Phí Diệm trả tiền.
Lúc đang ăn, Phí Diệm mới chậm chạp đến muộn.
Anh ta đặt hộp quà trước mặt tôi, có chút áy náy :
“Xin lỗi, đến trễ. Nam Sương, sinh nhật vui vẻ!”
Món quà là một sợi dây chuyền kim cương.
Kiếp trước, tôi xem nó như bảo vật, ngày nào cũng đeo.
Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp Hà Sơ Tuyết, ta sợi dây chuyền trên cổ tôi rồi bảo:
“Nhiều năm rồi mà vẫn còn đeo nó sao?”
“Có phải tôi có mắt không? Hồi đó Phí Diệm suýt nữa chọn mẫu khác rồi, may mà tôi hết lời khuyên bảo…”
Những lời phía sau, tôi chẳng nghe nổi nữa.
Trong đầu tôi lúc đó chỉ còn một ý nghĩ.
Hóa ra món quà mà tôi nâng niu bao năm, lại là do ta chọn cùng một người phụ nữ khác.
Tôi nhận lấy hộp quà, không thèm mở ra, ném thẳng vào túi xách.
Phí Diệm có chút bất ngờ.
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ háo hức mở quà ngay lập tức.
Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại lại rung lên.
Anh ta vội vàng xin lỗi, đứng dậy rời đi.
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ.
Lần này khi ta quay lại, ngay cả ông nội Phí cũng không nhịn nữa.
“Người muốn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Sương là cháu, nửa đường bỏ con bé xuống xe cũng là cháu, giờ lại bỏ đi nghe điện thoại, để con bé ngồi đây một mình cũng là cháu!”
“Chả trách Tiểu Sương không muốn lấy cháu nữa!”
7
Phí Diệm sững sờ.
“Nam Sương, em thực sự đã sao?”
Tôi không phủ nhận, chỉ đứng dậy, lạnh nhạt rằng tôi ăn no rồi, muốn về nhà.
Anh ta vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay tôi.
“Từ khi em quay lại, em cứ lạ lạ thế nào ấy. Em đang giận vì không quan tâm em sao? Được rồi, thừa nhận, dạo này bận chuẩn bị cuộc thi, khi nào xong sẽ bù đắp cho em, không?”
Tôi chỉ cảm thấy buồn .
Nếu tôi không nghe nhầm, hai cuộc gọi vừa rồi đều là từ Hà Sơ Tuyết.
Cô ta đang việc ở Kinh Thành, bị đồng nghiệp nam quấy rối, nên mới gọi cho ta.
Anh ta không biết, tôi nghe rõ từng câu từng chữ.
Thấy tôi không đáp, Phí Diệm dịu giọng xuống:
“Nam Sương, đừng lạnh nhạt với như mà. Anh biết em chỉ đang giận dỗi thôi, sẽ không để bụng đâu.”
Tôi lạnh lùng giật tay khỏi ta.
“Phí Diệm, nghĩ gì mà cho rằng tôi sẽ mãi thích ?”
Kiếp trước, ta cứ thế dựa vào cảm của tôi, hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi, tổn thương tôi.
Tôi đã mù quáng suốt nửa đời người, đến khi tỉnh ngộ mới nhận ra ta chưa từng tôi.
Bây giờ, tôi đã buông tay rồi.
Vậy mà tại sao, đến lúc này ta mới hoảng sợ?
Sau hôm đó, người bám lấy tôi ngược lại chính là ta.
Tôi đi đâu, ta theo đến đó.
Thậm chí điện thoại vừa reo, ta lập tức tắt đi.
Đến mức mà ông chủ quán trà sữa cũng bắt đầu tò mò về mối quan hệ giữa tôi và ta.
Tôi chỉ đáp: “Người không quan trọng mà thôi.”
Ông chủ chỉ mà không gì.
Hôm đó, tôi xảy ra tranh cãi với một phụ huynh.
Nguyên nhân là con trai bà ta lén lấy cốc trà sữa của khách khác, bị camera ghi lại rõ ràng.
Bà ta cứng miệng không chịu nhận, còn định cầm ly trà sữa trên bàn ném vào tôi.
Đúng lúc đó, Phí Diệm đến đón tôi tan , nhanh tay giữ chặt bà ta, thân hình cao lớn chắn trước mặt tôi.
“Còn dám ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
Người phụ nữ thấy , hoảng hốt kéo con trai định rời đi.
Không ngờ giây tiếp theo, cậu bé bỗng lao tới, đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi không kịp phản ứng, ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào góc bàn.
Cơn đau nhói lên ở trán, tôi cảm nhận chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Phí Diệm lập tức giữ chân hai mẹ con họ lại, báo cảnh sát.
Sau đó, ta bế tôi lên, chạy thẳng đến bệnh viện.
Dọc đường đi, sắc mặt lo lắng của ta không hề giống như đang diễn kịch.
Trước đây, tôi từng vô cùng tham luyến hơi ấm trong vòng tay ta.
Rõ ràng ta không thích tôi, mà lúc nào cũng đối xử tốt với tôi, khiến tôi ảo tưởng rằng ta cũng tôi.
Bây giờ, Phí Diệm không rời khỏi tôi nửa bước, tận tâm chăm sóc.
Nhưng đây là do ông nội Phí ép ta .
Sợ tôi để lại sẹo, ta còn dặn bác sĩ kê loại thuốc tốt nhất.
Anh ta an ủi tôi:
“Dù có để lại sẹo cũng không sao, em vẫn đẹp, không ảnh hưởng gì hết.”
Tôi nhớ kiếp trước, khi sinh Phí Tử Dục, tôi phải sinh mổ.
Phí Diệm bận công việc, thậm chí còn không đến bệnh viện.
Vết mổ đau lâu, ta cũng chẳng có thời gian chăm sóc tôi.
Sau khi sinh, thời gian hai vợ chồng bên nhau ngày càng ít.
Khó khăn lắm mới gửi con về cho ông nội mấy ngày, chúng tôi mới có không gian riêng tư.
Nhưng khi ta vén áo tôi lên, thấy vết sẹo trên bụng, bỗng nhiên im lặng.
Ánh mắt ta thoáng hiện vẻ chán ghét.
Tôi hiểu ý trong mắt ta, lặng lẽ cài lại cúc áo, tự đi sang phòng khách ngủ.
Thứ ta ghét không phải là vết sẹo.
Mà là tôi – người có vết sẹo ấy.
Bạn thấy sao?