Lưu Phú không hiểu, cau mày khó hiểu.
Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì, hắn quay sang tôi thì thầm:
Đây là… chồng của Vương Thúy!
Tôi nhướng mày — gì đây?
Lưu Phú biết rõ đứa bé không phải con mình!
Quả là đúng lúc quá mức hoàn hảo.
6
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện thì Lưu Phú đã luống cuống ra hiệu đuổi người,
Hắn lật đật lăn xe ra ngoài, để lại người đàn ông da đen với vẻ mặt mù mờ không hiểu chuyện gì.
Tôi đành dùng vốn tiếng Anh gãy gọn của mình để cố gắng giao tiếp,
Trước khi rời đi, người đàn ông để lại số liên lạc, tôi lập tức lưu vào máy.
Người đàn ông da đen vừa rời đi thì một tên mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bết dính, dáng vẻ như tiểu bạch kiểm tới gõ cửa, đưa tay đòi gì đó với tôi…
Lưu Phú vừa về thấy trong phòng đã đổi người thì cau mày hỏi hắn là ai.
Tôi mỉm đáp:
【Anh thử xem, thú vị ghê, người này cũng tự nhận là chồng của Vương Thúy đấy. Rốt cuộc ai mới là thật ?】
Chưa đợi Lưu Phú phản ứng, tên tiểu bạch kiểm kia đã bực bội lên tiếng:
【Trong tin nhắn rõ rồi mà, tôi đóng giả chồng còn gì. Tiền cọc tôi không trả đâu nhé!】
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ chăm Lưu Phú.
Thấy chuyện bại lộ, hắn thở dài một hơi, bật thành tiếng:
【Nói thật cho biết, đúng là tôi là cha ruột của đứa bé mà Vương Thúy sinh!】
【Dù có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ để con tôi mang họ mình, ghi tên vào hộ khẩu!】
Tôi hừ lạnh:
【Được thôi, ly hôn đi, để đoàn tụ với “gia đình nhỏ” của mình.】
Lưu Phú lập tức cụt hứng, vò đầu bứt tóc khó chịu:
【Ly hôn gì? Cùng lắm thì cả ba mẹ con họ ở cùng luôn cho vui nhà vui cửa.】
【Anh có nuôi nổi không?】
Lưu Phú cứng họng, cúi đầu lí nhí:
【Chẳng phải em có tiền sao… Dù sao cũng không sinh nữa, em cứ coi con nó như con mình đi.
Sau này tiền và nhà đều để lại cho tụi nhỏ, em cũng khỏi phải mang nặng đẻ đau, chẳng phải quá lời rồi còn gì!】
Câu này mà cũng ra ?
Tôi không nhịn nổi nữa, giơ tay tát Lưu Phú mấy cái liền,
Y tá phải chạy tới kéo tôi ra, hắn vẫn còn ôm mặt lên bảo tôi suy nghĩ lại!
…
Không biết Lưu Phú đã gì, tối quay lại bệnh viện thái độ mẹ chồng khác hẳn,
Thậm chí còn không trách tôi để Lưu Phú lại phòng bệnh một mình.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu lý do.
Hai mẹ con bắt đầu thay phiên khuyên tôi chấp nhận nuôi đứa bé,
Còn phải đưa Vương Thúy về nhà để tiện chăm sóc trong tháng ở cữ.
Tôi không đồng ý, cãi nhau ầm ĩ rồi bỏ nhà ra ngoài.
Hôm sau quay về, Vương Thúy đã nằm ngủ ngon lành trên giường cưới của tôi và Lưu Phú,
Hai mẹ con và đứa bé vây quanh nhau vui , chẳng ai thèm liếc tôi một cái.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc, cầu ly hôn.
Lưu Phú lúc này mới chịu liếc tôi:
【Lý Vân, em nghĩ lại đi mà, đứa bé là máu thịt của , không thể bỏ mặc.】
Tôi hất tay hắn ra, lạnh:
【Đứa con riêng mà cũng tự hào à? Chúng ta mới cưới một năm, mà nó đã đẻ rồi. Anh coi tôi là gì?
Tôi rồi, nhất định phải ly hôn!】
【Ly hôn cũng , phải chuyển sổ đỏ căn nhà sang tên con tôi, tiền cũng chia cho con tôi một nửa!】
Mẹ chồng gào lên.
Lần đầu tiên tôi thấy có người trơ trẽn đến , liền lên, đáp một câu:
【Nằm mơ!】
Bà ta tức điên, xắn tay áo xông tới đẩy tôi ra ngoài, rồi khóa cửa nhốt tôi lại.
Tôi không nhún nhường nữa, học theo bà ta ngày xưa, ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi khóc lóc om sòm.
Vừa khóc vừa lớn, rành rọt kể hết chuyện Lưu Phú ngoại với Vương Thúy cho cả xóm nghe.
Hàng xóm kéo ra xem náo nhiệt, tôi ôm ngực gào lên, nhờ họ phân xử giúp tôi.
Nghe xong câu chuyện, hàng xóm chia nhóm bàn tán rồi chỉ trỏ về phía nhà Lưu Phú.
Người quê không sợ gì, vài bà lớn tuổi liền gõ cửa ầm ầm bắt Lưu Phú ra mặt,
Nói không thể trốn mãi trong nhà rùa rút cổ.
CHƯƠNG 6 TIẾP:
Bạn thấy sao?