Lưu Phú cũng chẳng có tiền. Hắn chưa mười ngày một tháng, lương còm cõi còn phải nuôi bồ.
Tiền mẹ chồng bán nông sản chắc cũng bị hắn vét sạch.
Giờ thật sự cần tiền, đành đứng nhau mà thở dài.
Sau vài giây im lặng, Lưu Phú liếc mẹ đang rên rỉ trên giường, cắn răng quyết định đưa bà đến chỗ ông lang vườn trong làng.
Tôi và Lưu Phú kéo xe ba gác chở mẹ chồng đến nhà ông lang, báo là ông lên núi hái thuốc chưa về.
Chúng tôi ngồi ngoài cửa, phơi nắng suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong thời gian đó, con trai ông lang giúp mẹ chồng cầm máu sơ cứu, quét lên vết thương một thứ bột màu xanh không rõ là gì.
Mẹ chồng lập tức hét toáng lên, đầu đập vào xe vì đau đớn.
Nỗi đau ấy tôi hiểu rất rõ, vì kiếp trước chính tôi là người trải qua nó.
Gần trưa, ông lang mới về. Sau khi xem xét một hồi, ông vuốt râu phán bệnh rồi đòi hai trăm nghìn tiền khám.
Ông ta cam đoan chắc nịch rằng thuốc hiệu quả tức thì.
Lưu Phú do dự một chút vẫn trả tiền.
Tôi đứng cạnh lặng lẽ mà không gì, tôi biết rõ – ở đây gì có vắc-xin dại!
Kiếp trước, tôi lén chạy ra ngoài tiêm khi mẹ chồng đang ăn.
Vậy mà vẫn phát bệnh. Trong cơn mê, tôi còn hỏi tại sao tiêm rồi mà vẫn bị?
Sau đó mẹ chồng đòi ông lang bồi thường một khoản, còn nhạo tôi trước khi chết, tiêm cái gì mà chẳng phải nước muối sinh lý.
Kiếp này, đến lượt tôi khoanh tay đứng xem trò hề.
3
Mẹ chồng bị thương không đi lại , tôi bê cơm đến tận giường.
Bà ta lại tỏ vẻ ghét bỏ, giơ tay hất đổ cả mâm cơm.
【Tôi bị thương cần bồi bổ, mà cho tôi ăn cái thứ này à!】
Nghe , Lưu Phú chạy tới xem.
Mẹ chồng lập tức đổi sắc mặt, gào khóc ăn vạ, tố tôi ngược đãi bà.
Tôi chẳng buồn để tâm đến ánh mắt đầy ác ý của hai người, chỉ nhún vai không có tiền.
Vừa nghe , mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi định đánh tôi.
Tôi nghiêng người một cái, bà ta chụp hụt, lại càng tức giận trừng mắt tôi.
【Cha mẹ mệnh yểu của mày chẳng phải để lại mấy chục triệu tiền bồi thường à, lấy ra ngay đi!
Đã là dâu nhà họ Lưu, tiền của mày đều phải thuộc về con trai tao!】
Tôi im lặng, siết chặt nắm tay.
Nhận ra tôi sắp nổi giận, Lưu Phú vội vàng gượng hoà giải:
【Vợ à, đừng giận mà. Mẹ đau nên tâm trạng thất thường.
Giờ đang cần tiền gấp, em là người trong nhà, cũng nên góp sức chứ!】
Tôi nhạt:
【Cần tiền thì mới nhớ ra tôi là người trong nhà?
Lúc tôi bệnh, các người không chăm cũng chẳng bỏ tiền, lúc đó tôi là cái gì?】
【Tôi hầu hạ tận giường coi như đã tròn phận dâu rồi. Người nên tự hỏi lương tâm là đấy!】
Một người như tôi xưa nay luôn nhẫn nhịn, bỗng dưng phản kháng, khiến Lưu Phú sững lại, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Tôi không thèm để ý, xoay người bước đi, rồi va ngay vào một người phụ nữ ở cửa.
Cô ta vội ôm bụng, “ái dà” hai tiếng, rồi mắng to một câu “không có mắt à!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Phú đã cuống quýt chạy ra đỡ lấy ta, lo lắng hỏi han.
Cô ta lắc đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang quát tôi:
【Cô lớn tướng rồi mà không biết cẩn thận à, hấp tấp vớ vẩn!】
Tôi bật :
【Sao lo lắng dữ ? Chẳng lẽ trong bụng ta là con ?】
Lưu Phú sững người, lúng túng gãi mũi rồi vội rút tay khỏi eo người phụ nữ kia:
【Cô ấy là Vương Thúy ở sau nhà. Chồng đi xa, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.】
Sau nhà?
Thì ra chúng nó lén lút dưới mũi tôi bấy lâu nay!
Tôi kỹ Vương Thúy, chẳng khác gì kiếp trước.
Cô ta cũng đang tôi, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
【Thúy đến rồi à? Mau vào nhà chuyện với mẹ!
Lý Vân, nhanh đi mua ít đồ ăn vặt mà Thúy thích!】
Bà ta trong phòng hét vọng ra.
Vương Thúy đắc ý liếc xéo tôi, mỉm bước vào nhà.
Bạn thấy sao?