Quay lại chương 1 :
“Cố Thanh Sĩ, lại bị ta mê hoặc rồi đúng không?! Tại sao đã sống lại một lần, vẫn cứ ta?!”
Trong lòng tôi thầm tặc lưỡi hai tiếng.
Dù thế nào tôi cũng không hiểu nổi, Thẩm Cẩn Du rõ ràng có mọi thứ: thương của cha mẹ, tiền bạc dư dả, đầu óc không đến nỗi kém cỏi.
Vậy mà ta luôn không phân biệt điều gì là quan trọng.
Với Cố Thanh Sĩ năm mười tám tuổi, chỉ cần Thẩm Cẩn Du đứng yên một chỗ, cũng sẽ tự bước tới.
Nhưng dù không có Cố Thanh Sĩ thì sao chứ?
Những gì ta sở hữu đã vượt xa tầm với của phần lớn người đời.
Cố Thanh Sĩ theo bóng dáng Thẩm Cẩn Du bỏ chạy, có chút áy náy quay sang tôi.
“Xin lỗi, dạo này tôi tâm trạng không ổn, thay ấy gửi lời xin lỗi đến cậu.”
Bạn …
Tôi có chút ngẩn người.
Kiếp trước, người đầu tiên của Cố Thanh Sĩ là tôi.
Nhưng người khiến học , từ đầu đến cuối, vẫn là Thẩm Cẩn Du.
Tôi biết rõ, dù sau này cưới tôi, thì trong lòng vẫn chưa bao giờ thực sự buông bỏ ta.
Anh tôi thì công khai, đối với Thẩm Cẩn Du lại lặng lẽ bảo vệ trong âm thầm.
Cũng tốt thôi.
Sống lại một đời, chúng tôi đã đi trên hai con đường khác nhau.
Và tôi, cũng không còn cần nữa.
11
Hai tháng sau, dự án của tập đoàn Cố thị chính thức bước vào giai đoạn đấu thầu.
Dựa vào sáu năm kinh nghiệm từng việc tại Cố thị ở kiếp trước, cùng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng suốt thời gian qua tôi tin chắc nếu không có bất ngờ, phương án của tôi chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, công ty tôi vừa mới thành lập, tuổi đời còn quá non trẻ. Nhiều khâu phải ngoài, dẫn đến tổng chi phí không hề thấp.
Điều khiến tôi lo nhất là, liệu Cố thị có chấp nhận chọn chúng tôi chỉ vì một bản kế hoạch xuất sắc hay không.
Tôi siết chặt bản thuyết trình trong tay.
Ngay giây tiếp theo, phương án mà tập đoàn Thẩm thị báo cáo khiến tim tôi lạnh buốt.
Nó giống hệt bản kế hoạch mà chúng tôi đã dốc hết tâm sức suốt bốn tháng để hoàn thiện.
Quản lý đi cùng tôi không nhịn , đập bàn đứng dậy.
Anh ta giận dữ:
“Xin hỏi quý công ty lấy gì để chứng minh bản kế hoạch này thực sự là do các vị thực hiện?”
Tôi chằm chằm vào bản PowerPoint không sai một dấu chấm phẩy, khẽ lạnh.
Là Thẩm Cẩn Du sao?
Nhưng kiếp trước ta chỉ học một trường đại học hạng ba, không quan tâm đến việc học hành, tốt nghiệp xong cũng chẳng từng bước chân vào tập đoàn Thẩm thị, càng không thể tiếp cận Cố thị.
Huống hồ, bản kế hoạch này tôi đã chỉnh sửa, tối ưu không dưới năm mươi lần.
Chỉ có thể là… có người trong công ty rò rỉ nội dung.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu toát mồ hôi.
Mất một dự án thì không đáng ngại. Nhưng nếu bị mang tiếng “đạo nhái” trong ngành, công ty tôi sao còn chỗ đứng?
Vì liên quan đến nghi án sao chép phương án, quá trình đấu thầu lập tức bị tạm dừng.
Tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà tập đoàn Cố thì cửa kính của một chiếc xe sang hạ xuống.
Người bên trong là Thẩm Cẩn Du.
Tôi ta chằm chằm.
“Là ?”
Cô ta cong môi , vẻ mặt đắc ý:
“Muốn trách thì trách thư ký của không cưỡng lại cám dỗ.”
“Giang Chiêu Duệ, có thể đi đâu cũng , tại sao lại cứ phải tiếp cận Cố thị?”
Trên gương mặt ấy thoáng qua một tia áy náy, biến mất trong chớp mắt.
“Đừng trách tôi, tôi chỉ không muốn lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.”
“Cô đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi. Giờ tôi chỉ đang lấy lại những gì vốn thuộc về mình.”
Dòng bình luận sau một thoáng bàng hoàng liền chia hai luồng.
【Cô ấy chỉ là quá sợ thôi, không thật sự gì sai cả.】
【Đột nhiên thấy thương Thẩm Cẩn Du quá… Cô ấy nâng niu từ nhỏ, cái gì cũng có, giờ lại trở nên lo lắng, bất an đến … Tất cả là lỗi của Giang Chiêu Duệ! Nếu không có ta, có lẽ Thẩm tiểu thư đã sống hạnh phúc suốt đời rồi!】
【Ủa mấy người não nhũn hết à? Trộm chất xám của người khác mà không có lỗi? Không có Giang Chiêu Duệ thì cũng sẽ có Lưu Chiêu Duệ hay Tạ Chiêu Duệ thôi! Người dám nắm lấy cơ hội để vươn lên thì có gì sai? Các người cứ bảo nữ chính là kẻ cướp, chứ không phải chính Thẩm Cẩn Du mới là kẻ cướp à?】
【Tôi ủng hộ Giang Chiêu Duệ! Cô ấy nỗ lực suốt bốn tháng, tận mắt chứng kiến mỗi đêm đều việc đến 1–2 giờ sáng. Còn Cố Thanh Sĩ giờ là trai của Thẩm Cẩn Du mà vẫn ra chuyện như thế, quá tuyệt !】
Đúng lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã không còn lối thoát…
Cố Thanh Sĩ lại một mình xuất hiện trước mặt tôi.
12
Chỉ một ánh , tôi đã biết – không còn như xưa.
Cố Thanh Sĩ… cũng đã sống lại.
Ánh mắt , chính là ánh mắt của mười năm sau:
Kiên định, điềm tĩnh… và dịu dàng.
Giọng khàn khàn:
“Duệ Duệ, tại sao em không đến tìm ?”
“Em cũng đã quay lại mười năm trước rồi phải không? Bản kế hoạch đó, biết là của em. Trên đời này, chỉ có em mới như .”
Trên gương mặt là cảm xao rõ rệt – có lẽ vì trong ký ức vẫn còn vẹn nguyên khoảnh khắc chúng tôi từng thân mật bên nhau.
Nếu tôi – người sống lại – không còn cảm gì với , thì là dối.
Nhưng thứ cảm ấy… chưa đủ lớn để khiến tôi vứt bỏ lòng tự trọng, mặt dày đeo bám một Cố Thanh Sĩ tuổi mười tám, mong sẽ tôi như khi đã hai mươi tám.
Bởi vì khi có tôi và Thẩm Cẩn Du cùng đứng trước mặt , thì ta… mãi mãi là ngoại lệ.
Bạn thấy sao?