Tái Sinh Để Chấm [...] – Chương 3

Nên tôi nhớ vô cùng rõ ràng.

Tôi dám chắc, ngoài tôi ra, không ai biết nội dung đó.

Hơn nữa, chìa khóa thư phòng này, chỉ có mình tôi giữ.

Ngoài tôi, không ai có thể vào.

Mỗi lần bài xong, tôi đều nhớ khóa cửa cẩn thận.

Nếu ai đó muốn vào, thì chỉ có thể… khóa.

Thế Trương Kỳ thực sự đã viết ra bài luận giống y hệt tôi trong kỳ thi, thậm chí không sai một chữ.

Nếu chỉ là những câu trả lời khác trùng nhau, còn có thể giải thích .

Nhưng bài luận mà cũng giống thì đúng là không thể nào hiểu nổi.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trời!

Tôi điên cuồng vò đầu bứt tóc, đến khi tóc tai rối bù cũng không chịu dừng lại.

Bị đề bài in trên tờ giấy trắng chọc cho phiền muộn, tôi dứt khoát quyết định không nữa.

Dù sao kỳ thi đại học lần này, tôi đã sớm định sẵn sẽ nộp giấy trắng rồi.

Làm hay không , cũng chẳng quan trọng nữa.

Tắm rửa xong, tôi thoải mái nằm dài trên giường.

Nhưng hễ nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh thê thảm của kiếp trước.

Biết mình không thể ngủ nổi, tôi đành cầm điện thoại lên, mở một cuốn tiểu thuyết trinh thám ra đọc.

Xem vài chương, thấy nội dung cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn.

Đúng lúc định đổi truyện khác, thì một đoạn nhỏ bên trong bất ngờ thu hút sự ý của tôi.

Truyện kể rằng, có một cảnh sát ngầm trà trộn vào một tổ chức buôn ma túy khổng lồ.

Để lấy thêm chứng cứ phạm tội, ta tiếp cận con duy nhất của trùm buôn ma túy.

Anh ta tặng một sợi dây chuyền có gắn camera siêu nhỏ, cầu phải đeo bên mình mỗi ngày.

Nhờ đó, cảnh sát thu thập rất nhiều bằng chứng phạm tội.

Chỉ trong vòng một tháng, toàn bộ tổ chức đó đã bị tiêu diệt.

Trong truyện còn nhắc đến, loại camera này cực kỳ tinh vi, chỉ có những cảnh sát ngầm lâu năm hoặc gián điệp quốc gia mới sử dụng.

Nếu không soi kỹ thì gần như không thể phát hiện ra.

Mặc dù rất nhỏ, chức năng lại vô cùng mạnh mẽ.

Không chỉ quay lén, ghi hình, mà còn có thể định vị vị trí.

Một khi đeo trên người, đi đâu cũng sẽ bị lần ra tung tích.

Trừ phi tháo ra và hủy hoàn toàn, nếu không thiết bị sẽ tiếp tục vận hành.

Đọc đến đây, toàn thân tôi nổi da gà, ánh mắt kinh hoảng về phía hộp trang sức đựng dây chuyền.

4.

Dây chuyền của tôi có hình cỏ bốn lá.

Chỉ vì tôi từng cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, nên trai tôi — Sở Diêu — cùng với Chu Phàm, đã chung tiền đặt riêng cho tôi một chiếc dây chuyền bạc hình cỏ bốn lá độc nhất vô nhị.

Bọn họ còn , là để khích lệ tôi cố gắng thi đỗ đại học.

Khi ấy tôi cảm vô cùng, ngoài lúc ngủ, hầu như ngày nào tôi cũng đeo nó trên cổ.

Tôi dán mắt chiếc hộp trang sức, trầm ngâm rất lâu.

Bỗng dưng, tôi nhớ ra chuyện đã xảy ra nửa tháng trước.

Hôm đó, tôi lén chạy đến hiệu sách để mua tài liệu ôn tập.

Vừa bước chân vào cửa hiệu sách, tôi liền bị trai và Chu Phàm theo sát phía sau.

Bọn họ vừa thấy tôi liền hỏi tôi đến hiệu sách gì.

Tuy thấy khó hiểu vì sao họ lại biết tôi ở đây, tôi vẫn thật thà kể cho họ nghe mục đích của mình.

Ai ngờ, sau khi nghe xong, cả hai lại thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lập tức kéo tôi ra khỏi hiệu sách.

Anh trai tôi sẽ chuẩn bị tài liệu cho tôi, không cần tôi phải tốn tiền mua.

Ngay cả Chu Phàm cũng phụ họa theo, vì lo cho tôi nên mới cùng trai đi tìm.

Khi đó tôi vô cùng cảm , nghĩ rằng họ thật lòng quan tâm đến tôi.

Nhưng tôi đã bỏ sót một chi tiết cực kỳ quan trọng.

Rõ ràng trước lúc tôi đến hiệu sách, trai còn nhắn tin bảo đang đi công tác xa.

Còn Chu Phàm, lúc ấy theo như tôi biết, vẫn đang học bài trong thư viện trường.

Càng nghĩ càng rùng mình, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nếu mọi chuyện đúng như

Thì chẳng phải tôi đã bị họ âm thầm giám sát suốt cả tháng trời sao?

Tôi rúc sâu trong chăn, cả đêm trằn trọc không tài nào chợp mắt.

Hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt thâm đen như gấu trúc.

May mà hôm nay là thứ Bảy, tôi còn có thể nằm thêm một lúc.

Đến trưa, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức tôi.

Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường, mơ màng đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, tôi lập tức tỉnh táo.

Đứng trước cửa là trai tôi và Chu Phàm.

Sau lưng họ, còn có Trương Kỳ trong chiếc váy hồng.

“Nguyệt Nguyệt, em sao …?”

Anh trai tôi hơi sững người khi thấy quầng thâm rõ mồn một dưới mắt tôi.

Tôi ngáp một cái, :

“Hôm qua em gặp ác mộng, cả đêm không ngủ . Anh, mọi người cứ tự nhiên nhé, em lên lầu dọn dẹp một chút.”

“Ừ.” Anh trai tôi gật đầu.

Tôi xoay người lên lầu rửa mặt, thay quần áo xong thì đeo lại sợi dây chuyền cỏ bốn lá lên cổ.

Dù sao thì hiện tại tôi mới chỉ nghi ngờ, bên trong dây chuyền có gắn camera hay không còn cần xác nhận thêm.

Để tránh đánh kẻ thù, tôi vẫn phải đeo nó như bình thường.

Lúc tôi xuống lầu, Chu Phàm đang chơi game “Vương Giả Vinh Diệu” với Trương Kỳ.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ Trương Kỳ một lúc.

Cô ta đúng là học sinh nghèo.

Nhưng cũng là học sinh nghèo trai tôi tài trợ.

Từ năm lớp 9 đến giờ, tôi vẫn luôn âm thầm chu cấp cho ấy.

Khi tôi nấu xong bữa trưa, bốn người chúng tôi cùng ngồi quây quần bên bàn ăn.

Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của trai.

Tôi vốn định cúi xuống tiếp tục ăn, khi thấy nghiêng người gắp thức ăn cho Trương Kỳ, ánh mắt tôi bỗng co rút mạnh.

Tôi rõ ràng thấy , lúc Trương Kỳ mỉm cảm ơn với trai, gương mặt nghiêng của ta lại cực kỳ giống ấy — phải tới bảy, tám phần.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Trước đây mỗi khi họ xuất hiện cùng nhau, cơ bản đều là đi trước đi sau.

Cho nên tôi chưa từng để ý tới điểm này.

Bỗng dưng, tôi nhớ lại một chuyện khi còn nhỏ.

Chỉ vì một câu của tôi mà khiến trai buồn bã suốt ba ngày trời.

Mãi đến khi mẹ tôi dẫn tôi đến xin lỗi, ấy mới chịu nở nụ trở lại.

Câu đó là:

“Mẹ ơi, sao trai lại không giống con với ba mẹ chút nào ?”

Chỉ một câu như mà đã khiến nổi giận, cả cơm cũng không ăn, tự nhốt mình trong phòng ba ngày liền.

Đến nước uống và đồ ăn cũng phải nhờ giúp việc mang vào.

Tôi nheo mắt lại, như thể vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên địa.

Có lẽ… Sở Diêu không phải trai ruột của tôi.

Mà là ruột của Trương Kỳ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...