Chị dâu tôi mất trong ca sinh khó.
Đứa bé sinh ra thì sức khỏe yếu, đã hai tuổi mà ngoài gọi ba mẹ ra thì không biết gì khác.
Chỉ vì một lần Lâm Hạo đến công ty đón tôi, tiện mang theo bé.
Bé gọi tôi là “mẹ”, cờ bị Jack đi ngang nghe , thế là ta cứ tưởng đó là con của tôi.
Tôi cũng lười giải thích.
“Hôm nay cậu trai kia là ai ? Nhìn đẹp trai phết.”
“Bạn trai cũ em đó. Mới về pháp vụ trong công ty.”
“Cái người mà cậu em đổ lương cao mời về hả? Ghê đấy, có vẻ vẫn còn vương vấn em lắm.”
Tôi đá giày ra, nằm phịch xuống ghế sofa.
“Có gì đâu mà ghê gớm. Không hợp thì chia tay, nếu hợp thì đã chẳng dứt.”
“Nhỡ đâu người ta thay đổi rồi thì sao? Có cơ hội thì nên thử. Đừng như , bây giờ hối hận cũng chẳng kịp.”
Nhắc đến chị dâu, Lâm Hạo lại thở dài, rồi xoay người chọc đứa bé.
Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi trên giường.
Trì Thiệu đã khác rồi sao?
Hình như là … Anh ta đã trở nên trưởng thành, quyến rũ hơn.
Chỉ tiếc cái miệng vẫn đáng ghét như xưa.
Nhưng phải công nhận, từ sau khi chia tay, quanh tôi chẳng còn ai cãi nhau như ta nữa.
Sáng hôm sau tôi tới công ty với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, lại thấy văn phòng của Trì Thiệu trống trơn.
Tên nghiện việc này mà hôm nay không tới?
Tôi tranh thủ hỏi nhân sự khi họ đi ngang qua.
“À, nghe là xin nghỉ bệnh rồi.”
Trì Thiệu bệnh á?
Anh ta thân thể rắn như sắt, hồi còn đi học thích nhất là chạy bộ với leo núi.
Yêu nhau ba năm tôi còn chưa từng thấy ta cảm cúm một lần nào.
Không lẽ… bị chuyện hôm qua cho sốc?
Tôi vừa lo vừa thấp thỏm, nhắn tin hỏi thăm — chẳng có hồi âm.
Trì Thiệu xin nghỉ bệnh một phát hết một tuần.
Là trợ lý của ta, tôi ngồi chán đến mức sắp mọc rêu trên người.
Một tuần sau, Trì Thiệu rốt cuộc cũng đi lại.
Tôi còn chưa kịp thể hiện sự quan tâm đồng nghiệp, đã nhận thông báo điều chuyển.
Bộ phận nhân sự đã tìm trợ lý mới, tôi có thể quay lại phòng ban cũ rồi.
Sếp phòng tôi còn hẳn một buổi tiệc nhỏ chào mừng tôi về.
Cả đám người vỗ tay chào đón tôi chỉ muốn độn thổ.
“Em không biết đâu, lúc em không có ở đây, phòng ban yên ắng đến lạ. Không có em kể chuyện , ai nấy đều rầu rĩ.”
Trời ạ, ra tôi là cây hài của phòng à?
Từ ngày trở lại bộ phận cũ, tôi ít khi thấy Trì Thiệu hơn hẳn.
Chúng tôi ở hai tầng khác nhau, công việc cũng không liên quan gì mấy.
Ngoài việc cờ gật đầu chào nhau lúc tan ca, thì gần như không còn liên lạc.
Tôi vừa định bước tới chào hỏi thì…
Trì Thiệu đã lái xe rời đi mất rồi.
Nhưng như cũng tốt.
Bạn trai cũ ưu tú nên xem như… chưa từng tồn tại!
Có điều, tôi chưa kịp yên ổn hai ngày thì…
Một cú điện thoại từ ông cậu kéo tôi trở lại phòng việc của ông ấy.
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng than trời than đất thê thảm:
“Lâm Lâm ơi, cháu nhất định phải cứu cậu!”
6
“Có chuyện gì thế, cậu lại diễn vở nào nữa đây?”
Tôi ngơ ngác người đàn ông trước mặt.
“Công ty của cậu sắp sản rồi đấy!”
“Vậy à?”
Tôi móc điện thoại ra.
“Thế thì tôi phải chuẩn bị nhảy việc thôi, xem công ty nào đang tuyển.”
Cậu tôi không gì, chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái.
“Lâm Lâm bây giờ là thời khắc sống còn của công ty đấy, sao cháu lại ra mấy lời xui xẻo như chứ!”
Wow, tự dưng thấy tội lỗi thật đấy.
Nếu tuần trước mợ không khoe là cậu vừa mua xe mới, thì tôi còn suýt tin thật.
“Rồi rồi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Cậu tôi lau nước mắt… giả, kéo tôi qua ghế bên ngồi xuống.
“Tình hình nghiêm trọng lắm. Hôm qua cậu vào văn phòng Trì Thiệu, thấy cậu ta đang ôn thi tư pháp.”
Tôi trừng to mắt, không thể tin .
“Anh ta còn chưa có chứng chỉ hành nghề luật sư, mà cậu lại dám tuyển vào pháp vụ?”
Còn trả lương cao như nữa! Đúng là đi cửa sau chứ còn gì!
“Không phải thế, cậu ta đang ôn thi tư pháp nước ngoài. Cậu nghi ngờ là sau hai năm nữa, cậu ta sẽ ra nước ngoài, và rất có thể là không quay về nữa.”
Tôi hơi chột dạ, khẽ “ồ” một tiếng.
“Vậy thì cậu tăng lương lên xem có giữ chân không?”
“Nếu đã tính đi nước ngoài, thì lương chỗ khác còn cao hơn bây giờ chứ ở đó mà giữ!”
Cậu lại bắt đầu khóc lóc kể lể về những năm tháng khởi nghiệp gian nan vất vả.
“Lâm Lâm giờ là lúc cháu giúp cậu đây. Cậu nghe cháu hết rồi, hôm đó cháu chắc chắn cậu ta tổn thương, giờ đi dỗ người ta đi!”
“Cậu có bình thường không đấy?!”
Tôi giận dữ đứng bật dậy.
“Cháu có gì sai đâu mà phải dỗ! Không quản đâu, tự mà đi giải quyết!”
“Thế thì cậu sẽ với mẹ cháu là đưa cháu đi xem mắt.”
Một câu thôi đã khiến tôi “thủng phòng tuyến”.
Đang lúc bế tắc không có lối thoát, tôi bỗng thấy “ánh sáng cứu rỗi” — trợ lý mới của bộ phận pháp vụ đang lén vào từ cửa.
Tôi liền kéo cửa ra, kéo thẳng ấy vào.
“Đến tìm sếp à? Vào đi, chị ra trước nhé.”
Tôi xong định chuồn thì không ngờ trợ lý lại kéo tay tôi lại.
“Không phải đâu chị Lâm em đến tìm chị.”
“Tìm chị?”
“Anh Trì xin nghỉ hai ngày nay rồi, nhờ em gửi một tài liệu quan trọng. Nhưng em mải quá nên quên mất. Vừa rồi lại nghe tin mẹ em ngộ độc thực phẩm phải nhập viện, chị giúp em mang tài liệu này đến nhà Trì không ạ?”
Cô trợ lý mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng khiến tôi bối rối không biết từ chối ra sao.
“Chuyện này thì…”
“Cũng đâu có gì khó!”
Chưa kịp để tôi trả lời, cậu tôi đã cướp lấy tài liệu nhét vào tay tôi.
“Lâm Lâm cháu đi đi. Để người ta lo cho mẹ bị bệnh.”
Sao cậu không tự đi ấy!
Tôi trừng mắt cậu.
Cô trợ lý liên tục cúi đầu cảm ơn, rồi chạy ra khỏi văn phòng.
Cậu tôi thì khoái chí vẫy tay:
“Đi đi, coi như đi công tác ngoài.”
Không còn cách nào khác, tôi đành gọi xe đến nhà Trì Thiệu để giao tài liệu.
Hồi xưa chúng tôi học đại học ngay tại thành phố này.
Căn nhà Trì Thiệu đang ở chính là chỗ mà hồi gần tốt nghiệp, tôi từng mơ ước mãnh liệt mua.
Chỉ tiếc là lương của tôi không đuổi kịp tốc độ tăng giá nhà.
Hồi ấy Trì Thiệu còn trêu tôi:
“Nhà còn chưa xây xong mà em đã định mua rồi, không sợ thành nhà ma à?”
Nhưng lúc đó tôi thực sự rất thích căn nhà đó, thậm chí còn mơ mộng về cảnh sống chung với Trì Thiệu trong đó.
Không ngờ sau này chúng tôi chia tay, còn ấy thì lại mua chính căn nhà từng chê.
Tôi gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
Tôi gọi điện cho Trì Thiệu, vẫn không bắt máy.
Đừng là không có ai ở nhà đấy nhé…
Nhưng đây là tài liệu quan trọng, tôi cũng không dám tùy tiện để lung tung.
Nhà Trì Thiệu có khóa bằng mật mã. Tôi quyết định… thử vận may.
7
Trì Thiệu là người rất coi trọng “nghi lễ”, luôn thích lấy những ngày có ý nghĩa đặc biệt để đặt mật mã hoặc ngày kỷ niệm.
Tôi thử nhập sinh nhật ấy, ngày ấy tốt nghiệp… đều hiện sai mật khẩu, nên đành bỏ cuộc.
Có lẽ mấy năm sau ấy đã đổi rồi.
Tôi chằm chằm vào ổ khóa điện tử, bỗng nhiên linh cảm lóe lên, nhập ngày chúng tôi bắt đầu nhau.
“Tít — Sai mật khẩu.”
Tôi đang mong đợi cái gì cơ chứ!
Thử vài lần vẫn không , tôi tức quá, đặt tay lên bàn phím nhập bừa một dãy số.
“Mật khẩu chính xác.”
Hả?
Tôi vừa nhập gì ?
Bạn thấy sao?