3.
Bàn về tin đồn bắt đầu từ đâu…
Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, chuyện giữa tôi và Trì Thiệu đã lan khắp công ty.
Thậm chí còn sản sinh ra hàng loạt truyện phiên bản khác nhau”.
Chỉ trong lúc tôi đi toilet, đã nghe ba câu chuyện phiên bản khác nhau rồi.
Tôi mệt rồi, thế giới này diệt vong luôn đi.
Cái công việc này, tôi không chịu nổi thêm một ngày nào nữa.
Cuối cùng thì sếp gọi tôi vào văn phòng chuyện.
“Lâm Lâm cháu với Trì Thiệu là thế nào đấy?”
“Chúng cháu từng quen nhau, sau đó chia tay rồi.”
“Thật hả?”
Sếp tôi hớn hở xoa tay đầy hứng khởi.
“Cậu à, ơn tỉnh táo lại đi!”
Sếp tôi chính là cậu ruột của tôi.
Chuyện này chỉ có vài người biết.
Sau khi mẹ tôi xem đủ các thể loại “quy tắc ngầm chốn công sở”, đã quyết định dứt khoát nhét tôi vào công ty của cậu.
“Lâm Lâm à, chuyện này không nhỏ đâu, cháu biết cậu bỏ ra bao nhiêu tiền để mời Trì Thiệu về không?”
Cậu tôi giơ tay ra tác mô tả một con số…
“Con số đó đấy, lúc đó đau lòng muốn chết, đây là nhân tài hiếm có mà.”
“Giờ thì nhân tài ấy chắc sắp đi mất rồi. Dù sao Trì Thiệu mà thấy cháu là y như rằng phải mỉa mai vài câu. Lúc bọn cháu chia tay, ầm ĩ lắm.”
Hồi đó mẹ của Trì Thiệu mời tôi đi uống trà.
Bà ấy chê bai tôi từ đầu đến chân, tôi tức quá, cũng mắng Trì Thiệu một trận.
Cuối cùng vẫn thấy chưa hả giận, đã hôm đó tôi còn cãi nhau to với Trì Thiệu nữa.
Và thế là tôi là người chia tay trước.
“Không không, cậu đây là người từng trải, cậu thật, chia tay mà càng ầm ĩ thì chứng tỏ càng không quên nhau.”
Cậu tôi hào hứng đưa tôi một bản hợp đồng.
“Hợp đồng tuyển dụng của Trì Thiệu ký chỉ có hai năm, cậu còn đang đau đầu không biết hai năm sau giữ ta lại bằng cách nào. May mà có cháu!”
Nhìn nụ gian xảo của cậu, tôi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
“Cậu tính gì đấy?”
“Tất nhiên là bảo cháu giữ chân Trì Thiệu lại rồi. Có cháu ở đây, biết đâu ta sẽ không đi nữa!”
Tôi đáp lại bằng một cái trợn trắng mắt.
“Lâm Lâm à, giờ là lúc cháu cống hiến vì công ty đấy. Cậu cho cháu gấp đôi thưởng Tết, chịu không?”
“Không chịu! Cậu mà còn ép nữa, thì Tết này cháu đi cắt tóc luôn đấy!”
Tôi rời khỏi văn phòng, mặc kệ tiếng than trời của cậu tôi vang vọng phía sau.
Buổi chiều, tôi đi cùng Trì Thiệu đến gặp Jack – đồng nghiệp cũ.
Anh ta bị sa thải vì rò rỉ tài liệu công ty, vẫn còn một số thủ tục pháp lý cần xử lý.
Sau khi ký xong thỏa thuận bảo mật, Jack xoa trán rồi đột nhiên quay sang tôi:
“Ơ này Tiểu Lâm dạo này xinh hẳn ra nhé. Nhìn chẳng giống đang nuôi con gì cả.”
Trì Thiệu bỗng khựng lại, ngước mắt tôi, ánh mắt không rõ là gì.
Jack thì vẫn vô tư không hay biết, tiếp:
“Tôi nhớ lần trước gặp, con bé nhà năng còn cà lăm, chỉ biết gọi ‘mẹ’ thôi, giờ chắc trôi chảy lắm rồi ha?”
Tôi gượng hai tiếng.
“Ừ, giờ sõi rồi.”
“Nuôi con cực nhỉ, lại còn phải đi .”
Tôi gật đầu, chỉ biết thuận theo mạch câu chuyện.
Tạm biệt Jack xong, cũng gần đến giờ tan , giờ này quay về công ty thì cũng không cần thiết nữa.
Trì Thiệu đồng hồ:
“Đi ăn thôi, muốn ăn gì?”
Tôi liếc mắt ta.
“Tùy!”
Cho bõ mấy hôm trước hành tôi ra bã!
Có điều, rõ ràng là tôi chưa đủ đạo hạnh để đấu với ta.
Trì Thiệu lái xe tới trước một tiệm lẩu, tôi ngồi lì trong xe không chịu xuống.
“Ái dà, tôi không muốn ăn đâu, ăn xong toàn người mùi lẩu!”
“Là tùy đấy nhé. Không xuống thì cứ ngồi trong xe một mình.”
Tên đàn ông chết tiệt này.
Chuyên môn biết cách dắt mũi tôi!
4
Đúng giờ ăn tối, quán lẩu đông nghịt người, may mà chúng tôi tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Trì Thiệu ngồi ra ngoài cửa sổ đầy suy tư, còn tôi thì nghịch điện thoại một mình.
“Con mấy tuổi rồi?”
Anh ta đột nhiên lên tiếng hỏi, tôi ngẩng đầu, ngớ người mất vài giây rồi mới trả lời:
“Gần hai tuổi.”
“Không phải từng , trước 25 tuổi sẽ không kết hôn sao?”
Ánh mắt Trì Thiệu tôi như thiêu đốt, như thể muốn xuyên thủng tôi ra thành từng lớp.
“Sao tự nhiên lại kết hôn?”
Hồi đó tôi và Trì Thiệu còn đang quen nhau, một lần đi ngang tiệm váy cưới, tôi bị hấp dẫn bởi chiếc váy trong tủ kính.
Trì Thiệu khi ấy rất nghiêm túc hỏi tôi muốn kết hôn khi nào, tôi trả lời là sau 25 tuổi.
“Gặp người phù hợp thì cưới thôi.”
Diễn xuất đỉnh cao đến mức tôi cũng muốn vỗ tay cho chính mình.
“Cô ta đến sao?”
Trì Thiệu hỏi với giọng nghiêm túc.
“Yêu đến mức từ bỏ nguyên tắc, rốt cuộc ta phù hợp với đến mức nào?”
Nghe giọng điệu này, ai không biết còn tưởng ta vẫn còn sâu đậm với tôi.
“Yêu chứ. Ít nhất ấy không cãi lại tôi câu nào, lúc nào cũng nhường tôi.”
Một câu khiến Trì Thiệu nghẹn họng.
Xem ra, ta cũng tự biết lý do chúng tôi chia tay là vì đâu.
Suốt bữa lẩu, Trì Thiệu chỉ cúi đầu ăn, không thêm một lời.
Bàn bên cạnh ai cũng rôm rả , chỉ có bàn chúng tôi là cúi đầu ăn trong im lặng.
Ăn xong, Trì Thiệu lái xe đưa tôi về nhà.
Xe dừng dưới lầu, ta ngước mắt lên.
“Cô ở đây sao?”
“Ừ.”
“Tôi nhớ từng , sau này mua nhà phải chọn nơi có nhiều cây xanh vào thấy thoải mái.”
“Thì tôi cũng từng sau này mình sẽ trở thành triệu phú mà.”
Tôi mở cửa xe bước xuống, định vẫy tay chào thì phát hiện Trì Thiệu cũng bước xuống theo.
“Lúc nãy ăn quên không gọi nhân viên rót trà.”
“Thì sao?”
“Khát nước, muốn lên nhà uống miếng nước.”
Anh ta tỉnh bơ, chẳng có chút ngại ngùng nào.
“Không tiện đâu.”
“Không tiện chỗ nào?”
Trì Thiệu chặn trước mặt tôi.
“Là do thấy trai cũ như tôi không ra gì, hay là sợ chồng con ra điều gì?”
Cái mặt ta như viết rõ rành rành: Hôm nay nhất định phải lên lầu.
Nhưng tôi lại rất sợ bị ta ra điều gì, hai người cứ thế giằng co không gì.
“Lâm Lâm em đứng đó gì ?”
Một giọng quen thuộc vang lên.
Lâm Hạo đang bế một đứa bé, đứng sau lưng tôi chúng tôi.
“Sao không lên nhà mà đứng đây chịu gió lạnh?”
Sắc mặt Trì Thiệu lập tức trở nên cực kỳ khó coi — đặc biệt là khi đứa bé trong tay Lâm Hạo chỉ tay gọi tôi là mẹ.
Mặt ta đen đến mức có thể vắt ra mực.
“Đây là chồng và con ?”
Tôi gật đầu, nhanh chóng bước đến bên Lâm Hạo, khoác lấy tay ấy.
“Chồng à, xuống đón em hả?”
Lâm Hạo hơi khựng lại, sau khi thấy ánh mắt ra hiệu của tôi thì lập tức gật đầu.
“Ừ, cùng bé con xuống đón em.”
“Woa, cảm ơn hai bố con nha ~”
Đứa bé trong tay Lâm Hạo tôi và gọi mẹ lần nữa.
Cảnh tượng như một gia đình ba người thực sự, khiến Trì Thiệu đứng đó, hai tay siết chặt thành nắm .
Rất lâu sau, ta mới nghiến răng bật ra vài chữ:
“Tôi đi trước.”
Nói xong liền mở cửa xe lên ngồi, tiếng cửa xe đóng lại nghe mà thấy xót giùm cho cái xe.
Đợi xe rời đi rồi.
Lâm Hạo lập tức hất tay tôi ra.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng cản trở tôi tìm .”
5
“Tôi còn chưa chê cậu đấy!”
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía thang máy, Lâm Hạo ôm đứa bé theo sau.
Đứa nhỏ trong lòng cứ gọi mãi “mẹ”, tôi xoa nhẹ gương mặt bé hỏi: “Hôm nay không phải đi khám à? Bác sĩ sao?”
“Vẫn là cách cũ, cần dẫn dắt thêm.”
Lâm Hạo thở dài một hơi.
“Em à, em xem nên sao bây giờ?”
Lâm Hạo là trai tôi, đứa bé trong tay là cháu trai tôi.
Bạn thấy sao?