Tôi họa rồi, trộm lấy chiếc Maybach của chồng tôi tông phải một chiếc Porsche.
Lúc để ấy phải giải quyết đống rắc rối cho tôi, tôi tự giác đứng bên góc tường.
Anh gỡ kính mắt xuống, xoa mi tâm: “Dù có là con nít thì sai cũng phải chịu .”
Trái tim của tôi nhảy lên “thình thịch”.
Mỗi lần ấy lấy kính xuống, tôi biết là muốn hôn tôi.
Nhưng lúc bắt đầu gỡ đồng hồ đeo tay, tôi biết là mình xong đời rồi…
Giờ tôi bỏ chạy thì có kịp nữa không?
1.
Có chuyện cứ tìm chồng cũng là một thú vui trong cuộc sống của tôi.
Chồng tôi Giang Duật Hành là luật sư tầm cỡ nổi tiếng ở trong nước, chưa bao giờ thua kiện.
Mỗi lần ấy đi khách quý đặc biệt trong các chương trình pháp chế đều thu một lượng fan nữ mê mẩn vẻ ngoài.
Dù sao trong giới luật sư mà , tướng mạo của Giang Duật Hành xem như là số một số hai.
Đường nét góc cạnh, mày kiếm mắt sao, một người đàn ông hiếm hoi đẹp trai mà không tự biết.
Xưa giờ, với một người đàn ông như thì tôi cũng bó tay chịu trói.
Tôi mới lấy bằng lái xe không bao lâu đã tự mình lái chiếc Maybach của ra ngoài mua đồ ăn.
Lái xe còn chưa vững, thế là tôi va phải một chiếc Porsche đổi làn.
Chủ xe Porsche hùng hùng hổ hổ bước xuống, liếc phần đuôi xe bị đụng đến thảm thương, ta quay đầu lại chĩa vào tôi.
“Cô có biết lái xe không thế hả?”
“Xuống xe, xuống xe đi, xem nên bồi thường như thế nào, có nghe không? Xuống xe đi.”
Xong đời rồi, trông dữ quá.
Tôi run cả tay, vội gọi điện thoại cho Giang Duật Hành.
“Sao thế vợ?”
Nghe thấy giọng trầm thấp từ tính của , tôi cảm thấy yên lòng.
Giọng phát ra không giấu tiếng khóc nức nở: “Alo, chồng ơi, em xảy ra tai nạn xe.”
Phía đầu dây dừng khoảng hai giây: “Xin lỗi mọi người, trong nhà tôi xảy ra chút việc, chúng ta dừng cuộc họp tại đây.”
Nghe thấy tiếng bên đầu kia điện thoại, thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng vừa khoác áo khoác âu phục vào, vừa đi ra ngoài.
Anh còn không quên viên tôi: “Trước tiên em đi ra khỏi xe đi, chờ ở chỗ an toàn nhé.”
Tôi tội nghiệp đứng bên hàng cây xanh chủ xe Porsche lại xông tới chửi rủa.
Xa xa thấy ấy xuống xe, quả nhiên trên người là chiếc áo âu phục màu xám tro cắt may vừa vặn, có lẽ là mới từ văn phòng luật tới.
Anh bước vội tới trước mặt tôi, cởi áo khoác khoác lên cho tôi, miệng tôi méo xẹo muốn ôm .
Giang Duật Hành nhíu mày đẩy tôi ra: “Đứng đây, đợi lát nữa tính sổ với em.”
Chủ xe Porsche vốn đang hùng hổ vô cùng, thấy Giang Duật Hành tới lại lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh hót.
“Hóa ra là vợ của luật sư Giang à, tôi còn sao trông xe này quen thế, không sao, không có chuyện gì đâu, tôi tìm công ty bảo hiểm là rồi.”
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của tôi, có khi Giang Duật Hành cũng không cần phải giải quyết chuyện gì.
Sau khi xử lý đống hỗn loạn do tôi ra, nhét tôi vào trong xe, không một lời mà lái xe về nhà.
Không khí trong xe hơi nặng nề, tôi rất thức thời ngậm miệng.
Tôi cúi thấp đầu theo sau lưng bước vào nhà, thành thạo đứng ở góc tường hối lỗi.
Trước đây mỗi khi mắc sai lầm, tôi đều sẽ bị gọi vào đứng ở góc tường.
Cuối cùng, lúc nào tôi cũng phải đau khổ quay lưng lại với , là “bạo lực gia đình” rồi kết thúc bằng việc xin lỗi.
Nhưng mà hiển nhiên lần này giận thật, hai tay khoanh trước ngực, tôi từ trên cao xuống.
Vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
“Anh đã với em bao nhiêu lần rồi, không tự mình lái xe đi ra ngoài, sao em không nghe?”
“Em chỉ định ra chợ hải sản mua ít đồ hải sản tươi thôi, không phải gần đây muốn ăn hải sản luộc à…”
Tôi cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ…
Thấy không câu nào, tôi khóc lóc xấn tới ôm lấy : “Em sai rồi mà, muốn muốn xử thế nào tùy cả…”
Nhưng người kia lại không hề trách móc nặng nề, dịu dáng vén sợi tóc ra sau mang tai tôi.
“Cứ để dì cơm là rồi, em chỉ cần vui vẻ thôi.”
“Lúc nấu cơm cho em vui vẻ lắm.”
Ôi chao, thiệt là xấu hổ!
Ở bên nhau nhiều năm như , mỗi lần mấy câu ngon ngọt với , tôi đều không nhịn mà đỏ bừng hai má.
Rốt cuộc cũng nở nụ , cho dù chỉ là nụ nhạt bên môi.
Nhưng tôi biết, nguy cơ hóa giải rồi.
Tôi tiến lên ôm lấy cổ , ghé vào tai cọ cọ như một con mèo nhỏ.
Nếu như so sánh với mèo thì nhất định phải là mèo Maine, thì hung dữ thực tế lại rất dịu dàng.
Có điều tôi vui mừng quá sớm rồi…
“Cho dù là con nít thì sai cũng phải bị trừng .”
Đầu ngón tay thon dài của gỡ gọng kính mắt màu vàng xuống, đôi môi ấm áp kề sát tôi, đôi đồng tử sâu thắm lóe lên tia sáng đầy nguy hiểm
Tim tôi nhảy lên “thình thịch”.
Mỗi lần gỡ kính mắt xuống, tôi biết là muốn hôn tôi.
Nhưng khi cởi đồng hồ ra, cảm giác quen thuộc này chân tôi mềm nhũn, tôi biết là mình xong đời rồi…
Nếu giờ không đi thì còn đợi khi nào? Tôi lập tức xách váy bỏ chạy.
“Nam Âm!”
Giang Duật Hành gọi tên tôi từ phía sau, đầy bất đắc dĩ, tôi đã kịp đóng cửa thư phòng lại.
“Em còn mấy việc chưa xong.”
Cách cánh cửa phòng, dụ dỗ từng bước một: “Ngoan, mai rồi tiếp.”
“Không .”
… Lúc này đây, tôi cảm giác như mình là bé quảng khăn đỏ bị sói nhắm đến .
2.
Tôi vừa khóc vừa vò chăn, mặc cho sau đó Giang Duật Hành dỗ thế nào cũng không .
Tôi không nghe.
Không thể thừa nhận là tôi bị một bữa ăn khuya lừa rồi mở cửa phòng ra.
“Luật sư Giang, ỷ mạnh hiếp yếu, em muốn khởi tố .”
Giang Duật Hành khẽ , từ phía sau ôm lấy tôi: “Được rồi, để gửi mẫu đơn khởi tố cho em.”
Tôi chỉ biết, lúc cãi nhau tôi mãi mãi không cãi nổi ấy.
Anh vẫn luôn thờ ơ không cho là đúng, tôi lại càng giận hơn, cho dù bận vẫn nhàn nhã tôi, ánh mắt cưng chiều, lại khiến người ta căm tức như cũ.
“Mua cho em cái túi.”
Rút của chút máu mới có thể giúp lòng tôi thăng bằng hơn chút .
Hơn nữa, giằng co suốt một đêm, tôi cũng phải bồi thường cho mình một chút chứ?
“Còn dám tới chuyện mua túi? Phí sửa xe sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của em.”
Nước mắt chưa khô, tôi vội vàng quay người lại chất vấn: Tại sao? Em đã nhận sai rồi mà?”
“Ừ, mỗi lần em đều nhận sai, lần sau vẫn thế.”
“Nhưng rõ ràng đã em rồi…”
“Dạy dỗ còn chưa đủ sâu, em vẫn không chịu nhớ. Sau này mỗi ngày chỉ cho em 200 đồng thôi, nếu biểu hiện tốt có thời gian rảnh sẽ đi dạo phố mua quần áo với em. 200 đồng mỗi ngày là rồi.”
Khóe miệng cong lên, sao lại mấy lời lạnh như băng như thế?
“200 đồng một ngày sao mà đủ? Em với Tiểu Thư ra ngoài ăn một bữa cơm cũng hết rồi.”
Giang Duật Hành không quan tâm tới sự phản đối của tôi, chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi vội vàng ôm lấy bắp đùi : “Chồng ơi, đừng thế mà. Không thì cho em một tháng 5000, cho em dư dả chút đi mà, xin đấy…”
Giang Duật Hành khiếp sợ mở mắt ra, khóe miệng cố gắng nín .
“Em chắc chứ?”
“Dạ dạ dạ, em xem như đồng ý rồi nha, nhớ cho em tiền đó.”
Ha ha ha ha, vui quá, tôi đúng là quá thông minh mà.
Có lúc, lợi ích phải dựa vào sự tranh thủ của chính mình.
Giang Duật Hành không nhịn bật ôm tôi vào lòng, thở dài một hơi.
“Anh không yên tâm để em ra ngoài chút nào, không biết tính toán, nhỡ bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy.”
Đùa à, sao có thể?
3.
Không ngờ sáng sớm mẹ chồng đã tập kích, lúc nghe thấy tiếng vang trong phòng khách, tôi buột miệng nỉ non.
“Có phải mẹ đến không thế?”
Giang Duật Hành mặc áo ngủ vào: “Để đi xem thử, không sao đâu, em ngủ tiếp đi.”
Cách cánh cửa phòng khép hở, tôi nghe thấy tiếng đối thoại của bọn họ.
“Nam Âm không dậy nổi à? Mẹ nấu canh này, con nhân lúc còn nóng uống mới ngon.”
“Tối qua ấy mệt quá ạ, để ấy ngủ nhiều thêm một chút.”
Mẹ chồng nhỏ giọng hết sức: “Các con cũng đừng bận bịu công việc quá, nhân lúc trẻ tuổi nhanh sinh một đứa bé đi.”
!!!
Trời mới tiết, tối hôm qua tôi muốn có việc như thế nào, kết quả là…
Tôi bước chân trần xuống giường, muốn nghe Giang Luật Hành trả lời vấn đề của mẹ ra sao.
“Cô ấy còn nhỏ, không vội ạ.”
Tôi nhỏ cái gì? Hừ, chỉ biết lấy tôi ra bia đỡ đạn.
Mẹ chồng không bị dao : “22 tuổi không còn nhỏ nữa, hơn nữa con cũng sắp 30 rồi, sớm sinh con mẹ còn giúp các con chăm nom .”
Cảm giác Giang Duật Hành sắp bó tay đến nơi, tôi không đành lòng bèn mở cửa đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, mẹ tới sao không trước để con đi đón mẹ.”
Nói rồi, tôi đi tới ôm bà, bà ấy mạnh miệng như nhẹ dạ, mỗi lần tôi ôm bà, ngoài miệng thì là buồn nôn luôn như hoa nở.
“Ôi chao, Nam Âm tỉnh rồi à, mẹ mang canh cho con đây, nhanh uống khi còn nóng.”
Khóe mắt tôi thoáng qua Giang Duật Hành đang thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi tôi nũng với mẹ chồng.
Sau khi uống một hơi, tôi đưa đáy bát cho bà xem, vội tranh công:
“Mẹ xem con uống sạch sẽ này.”
Giang Duật Hành khó xử bát canh thập toàn đại bổ trước mặt, khẽ cau mày.
“Mẹ ơi, sau này mẹ đừng khổ cực nấu canh này nữa, con uống bị chảy máu mũi.”
“Lần này mẹ có nghiên cứu rồi, giảm bớt mấy vị thuốc, không bị chảy máu mũi nữa đâu, con yên tâm uống đi.”
Giang Duật Hành vẫn luôn không thích canh có mùi thuốc.
Tôi cầm lấy bát của , Giang Duật Hành không kịp ngăn cản, tôi đã ngửa đầu ừng ực uống xong, ợ mấy cái toàn là mùi thuốc.
“Thật ra con lại rất thích… ợ, uống canh này…”
Mẹ chồng hài lòng cất bát đũa: “Vẫn là Nam Âm ngoan.”
Giang Duật Hành nắm chặt tay tôi dưới bàn, tôi chớp mắt với : “Không sao mà.”
Tôi biết, đây là sự ăn ý giữa tôi và , tên này đang cảm ơn tôi cứu đấy.
Lúc rời đi, mẹ chồng để lại cho tôi không ít thuốc bổ.
Dặn tôi nhất định phải nấu nhiều canh bồi bổ cơ thể, sớm có em bé.
Tôi gật gù, vừa đóng cửa lại, máu mũ đã tóc tóc chảy ra.
Giang Duật Hành đau lòng nhíu chặt mày, vội rút khăn giấy ngăn mũi tôi chảy máu, dùng một tay chặn hai bên mũi.
“Để bào mẹ lần sau đừng nấu nữa.”
“Không sao mà, mẹ về hưu rồi nên thích thể hiện sự quan tâm, chúng ta hiểu cho bà là .”
Tôi ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt dịu dàng của , khẽ cong môi: “Ngốc.”
4
Nhân lúc Giang Duật Hành đi , rốt cục tôi cũng có thời gian đi ăn cơm với Đông Nguyệt.
Tôi và Đông Nguyệt quen nhau ở triển lãm tranh, sau đó gả cho một phú nhị đại, trải qua cuộc sống của một bà chủ giàu có.
Biết tháng này tiền tiêu vặt của tôi chỉ có 5000 đồng, ấy trợn mắt lên không thể tin.
“Không phải chứ, Giang Duật Hành đến mức đó kia à? Nhưng mà cậu có ngốc không, mỗi ngày 200, một tháng cũng 6000 rồi, sao cậu lại muốn ta đưa một lần 5000, có phải là cậu bị hồ đồ rồi không?”
Đông Nguyệt có suy nghĩ này cũng không kỳ lạ, dù sao bởi vì chuyện này mà tối hôm đó Giang Duật Hành tôi cả buổi.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của , tôi không thèm quan tâm nữa.
Tôi mới vừa tốt nghiệp, còn chưa bắt đầu tìm việc , tiền xuất bản các tác phẩm hội họa còn chưa lấy , hiện tại tôi đúng là một người nghèo rớt mồng tơi.
Tôi muốn tìm mấy người giao thiệp rộng giúp mình mời khách hàng kết qua wechat, chỉ cần trả tiền trước.
Dù sao vẽ riêng cho khách hàng cũng là sở trường của tôi, nhận thêm cũng , chỉ cần có khách hàng thì tôi có lòng tin mình sẽ thu về .
Mỗi ngày cho tôi 200, gần như một tháng sau tôi mới có thể chuyện này.
Vậy thì tôi có thể bán mấy bức tranh kiếm tiềnl ời.
Cho nên nếu tính, cho dù ít đi 1000, tôi cũng xem như dùng tiền mua thời gian đi.
Nghe tôi hết, Đông Nguyệt kinh ngạc gật đầu: “Cậu quý tiền đúng là giành giật từng giây từng phút.”
Tôi nhún nhún vai, tiếp tục cúi đầu vẽ vời: “Người không thích tiền, trời tru đất diệt.”
Sau khi vẽ tranh cho khách hàng xong, tôi đồng hồ .
“Tớ phải về nhà nấu cơm đây, gần đây Giang Duật Hành thường xuyên tăng ca, tôi nấu xong còn mang tới cho ấy.”
“Hả? Lát nữa cậu không đi dạo phố mua quần áo với tớ à?”
Tôi cầm lấy túi, xoa xoa gò má mũm mĩm của .
“Đợi tớ kiếm tiền thì sẽ đi dạo cùng cậu nhé.”
“Được rồi, cậu ý an toàn nha!”
Bạn thấy sao?