Tai Nạn Bất Ngờ [...] – Chương 3

Đúng lúc đó, tay ấy đang giơ lên gõ cửa, vẻ mặt hiếm khi lộ ra chút ngỡ ngàng. Cộng thêm hành bò lén lút của tôi, khung cảnh trở nên cực kỳ kỳ quái.

Ôi trời!

Sao lại là Lục Cảnh Minh cơ chứ!

Giờ phải giải thích thế nào đây? Anh ấy chắc không nghĩ tôi là người kỳ quặc chứ?

Lúc này cả hai đều im lặng đến ngộp thở.

Tôi loạng choạng đứng dậy, trong đầu xoay đủ thứ lời giải thích, cuối cùng lại chỉ buột ra một câu: “Chà… chào buổi chiều.”

Nghe tôi , Lục Cảnh Minh thoáng sững sờ, trong mắt ánh lên chút ý . Giọng trầm thấp vang lên từ trên đầu tôi, dường như đang cố nhịn , giọng điệu cũng bớt lạnh: “Ừ, chào buổi chiều.”

Trong lòng tôi giờ muốn đào lỗ trốn xuống đất vì quá xấu hổ.

Lục Cảnh Minh lên tiếng đúng lúc: “Nghe Xuân Hòa em bị thương, nên tôi về mang chút thuốc.”

Hả?

Nghe , tôi mới để ý rằng trong tay Lục Cảnh Minh đang xách một đống đồ, có vẻ thật sự là thuốc. Nhìn giống như vừa tham dự một cuộc họp xong, dù ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân lại có chút mệt mỏi.

Anh đưa thuốc cho tôi, tôi vội vàng đưa tay ra nhận, miệng liên tục cảm ơn.

Nhưng có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, tôi quên mất mình đang bị thương. Chân vừa bước tới đã mất thăng bằng, cả người nghiêng ngả chuẩn bị ngã xuống.

Thật sự mà , một ngày mà hai lần mất mặt, tôi đúng là giỏi quá rồi.

Thêm lần nữa, tôi chỉ muốn rời khỏi thế giới đầy đẹp đẽ này.

Tôi nhắm mắt, tuyệt vọng đợi khoảnh khắc tiếp đất, chuẩn bị tinh thần cho cú ngã đầy “truyền kỳ” này.

Nhưng thay vì cảm giác đau đớn, bên tai lại vang lên một tiếng “hự”, cùng một cảm giác hoàn toàn khác khiến tôi mở bừng mắt.

Đôi mắt điềm tĩnh của Lục Cảnh Minh đang gần trong gang tấc, đôi mày khẽ nhíu, và lần đầu tiên trong ánh mắt luôn phẳng lặng ấy lại có chút cảm .

Trời ơi!

Mẹ ơi!

Tôi sao lại ngã vào lòng ấy thế này?

“Em không sao chứ?”

Tôi nghe tiếng ấy hỏi trầm thấp.

Tôi vội vàng xin lỗi, cuống cuồng muốn thoát khỏi người , vì đang bị thương, tay vừa chống xuống đã lại nhói đau. Lại thêm tâm trạng căng thẳng, tôi cứ loay hoay mãi mà không cách nào thoát ra .

Tôi sắp khóc vì độ ngốc của mình rồi.

Đúng lúc tôi định thử lần nữa, thì nghe thấy tiếng thở dài nhẹ trên đầu, kèm theo lời xin lỗi.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị ấy bế bổng lên.

Anh đi thẳng về phía sofa trong phòng khách, như đang bế một cây cải bắp.

Tôi tựa vào ngực , không thấy thở dốc gì cả.

Tôi lúng túng không biết tay chân để đâu, chỉ bừa một chỗ mà chỉ: “Anh, đặt tôi xuống đây là .”

Anh khẽ “ừ” một tiếng, không gì thêm. Tôi lén ngước lên , phát hiện tai Lục Cảnh Minh đỏ lên. Dù không rõ ràng lắm, chuyện này xuất hiện trên một người luôn toát ra khí chất lạnh lùng thật sự khiến tôi có cảm giác không chân thực.

“Ủa khoan…”

Một giọng không thuộc về chúng tôi vang lên, tôi giật mình suýt chút nữa rơi khỏi tay . Anh ấy cảm nhận sự căng thẳng của tôi, lập tức siết tôi lại gần hơn.

Sau đó, quay người lại, cùng tôi về phía âm thanh phát ra.

Kết quả là một cảnh tượng quái lạ diễn ra.

Một người đàn ông cao lớn đang bế một hoảng loạn, và cả hai cùng một người phụ nữ đang ôm rổ rau, trên mặt cũng đầy vẻ sửng sốt.

Mẹ ơi, sao Lục Xuân Hòa lại về vào lúc này!

Tuyệt thật, một ngày tôi mất mặt tới ba lần. Giờ tôi có thể yên tâm mà rời khỏi thế giới tươi đẹp này rồi.

7

Trong ba người, người bình tĩnh nhất là Lục Cảnh Minh. Anh ấy đối diện với ánh mắt đầy phấn khích của Lục Xuân Hòa, từ từ đặt tôi xuống, thậm chí không thèm giải thích gì nhiều, chỉ : “Vào đi.”

Lục Xuân Hòa lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa tôi và Lục Cảnh Minh, như thể đang xác nhận điều gì đó, rồi mặt đầy vẻ hóng hớt, vui vẻ bước đến: “Haha, vừa rồi tôi hình như thấy chút chuyện hay.”

Tôi đơ luôn. Đang định lên tiếng giải thích thì Lục Cảnh Minh nhướng mày, tay khoanh trước ngực, cúi xuống với ấy: “Cô ấy suýt ngã, tôi đỡ một chút. Có vấn đề gì sao?”

Lục Xuân Hòa lập tức giơ tay đầu hàng, vội vàng cầu hòa: “Không có, không có.”

Tôi ngước Lục Cảnh Minh, phát hiện ấy đã trở về trạng thái mặt lạnh như tượng băng, hoàn toàn không còn dấu vết của người tai đỏ vừa nãy.

Có lẽ cảm nhận ánh mắt của tôi, bất ngờ ngẩng lên. Tôi không kịp né, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt trong chốc lát. Đôi mắt đen sâu thẳm của ấy vẫn không để lộ chút cảm , ánh nắng chiều bên ngoài xuyên qua cánh cửa phòng chưa đóng, chiếu lên gương mặt cương nghị của , bao phủ trong một vầng sáng dịu dàng.

Chết tiệt!

Tôi vội vàng quay đi, tim đập loạn cả lên.

Lục Cảnh Minh đứng dậy, đi thẳng vào bếp, xắn tay áo sơ mi, trông như đang chuẩn bị nấu ăn.

Tôi có chút kinh ngạc. Anh ấy? Một khối băng lạnh lùng? Mà cũng biết nấu ăn sao?

Lục Xuân Hòa đột nhiên tiến đến gần, giọng trêu chọc vang lên từ phía sau: “Biết chứ, biết rất nhiều nữa kìa. Thích không?”

Tôi quay phắt lại, thấy ánh mắt trêu và đầy hóng chuyện của cậu ấy, lúc này mới nhận ra tôi đã vô thốt ra câu đó.

Tôi lập tức lấy tay bịt miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ấy ngừng ngay.

Lục Xuân Hòa lớn hơn, nháy mắt với tôi: “Này, tôi cảm thấy tôi đối với cậu không giống bình thường đâu.”

Trời ạ, lúc này cậu ấy như một con sóc trong vườn dưa đang điên cuồng tìm dưa ăn.

Tôi đỡ trán, cố giải thích: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Xuân Hòa lắc đầu, vào Lục Cảnh Minh đang bận rộn trong bếp, rồi : “Không, không, tôi ấy mà, việc khá là vô tâm, thường chẳng thèm giải thích. Trừ phi có người hỏi thẳng ấy.”

“Nhưng vừa nãy, ấy cứ quan sát cậu, thấy cậu có vẻ khó xử, mà lại chủ giải thích lý do,” Lục Xuân Hòa đầy ẩn ý.

Tôi định phản bác rằng ấy chỉ muốn tránh mọi người cảm thấy khó xử thôi.

Nhưng Lục Xuân Hòa cắt ngang, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú: “Còn nữa, lúc hai người nhau, tôi có chút căng thẳng.”

Chết tiệt, quả nhiên cậu ấy đã nhận ra lúc tôi vô chạm mắt với Lục Cảnh Minh.

Nhưng mà, căng thẳng ở chỗ nào cơ chứ? Anh ta vốn chẳng để lộ cảm gì trên mặt.

Lục Xuân Hòa tỏ vẻ như vừa thấy điều gì cực kỳ thú vị, tiến sát lại gần và nhỏ: “Khi căng thẳng, ấy thường xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.”

Nhẫn?

Nếu không tôi còn chẳng để ý Lục Cảnh Minh có đeo nhẫn.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, Lục Xuân Hòa vội vàng giải thích: “Ơ, đừng nghĩ nhiều, là do quá nhiều người giới thiệu đối tượng cho tôi, ấy không chịu nổi nên tự đeo nhẫn luôn.”

Cách này cũng… khá là độc đáo.

Tôi không khỏi ngưỡng mộ, còn Lục Xuân Hòa sau một hồi trầm ngâm lại bất ngờ hỏi: “Cậu thấy tôi thế nào?”

Trời ạ, tự nhiên hỏi tôi câu này gì?

Vừa nghe câu hỏi đó, hình ảnh Lục Cảnh Minh đứng trong ánh sáng ban nãy lại hiện ra trong đầu, tim tôi bỗng đập nhanh hơn. Tôi vội lắc đầu, cố gắng không nghĩ nhiều, đang định trả lời để lảng sang chuyện khác.

Nhưng Lục Xuân Hòa quan sát nét mặt tôi, vẻ mặt như vừa lĩnh ngộ điều gì lớn lao, kêu “À, tôi hiểu rồi!” rồi tôi đầy tự tin: “Để xem tôi ra tay đây.”

Chết tiệt, tôi còn chưa gì mà, thân ơi, cậu hiểu cái gì cơ chứ?

8

Sự thắc mắc của tôi đã giải đáp ngay tại bàn ăn.

Món ăn do Lục Cảnh Minh thật bất ngờ lại rất ngon, trong lòng tôi thầm cảm thán, đúng là người giỏi thì gì cũng giỏi.

Lục Xuân Hòa đột nhiên : “Anh, dạo này không bận đúng không?”

Nghe , Lục Cảnh Minh khẽ ừ một tiếng, ngẩng lên ý bảo ấy tiếp.

Tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Xuân Hòa chỉ về phía tôi: “Dụ Ngôn chẳng phải bị thương phải nghỉ vài ngày sao? Em sắp phải đi tới cơ sở nghiên cứu rồi, có thể dành chút thời gian qua chăm sóc ấy không?”

Mẹ ơi, khó xử quá, tôi đâu dám nhận chứ!

“Được.”

“Không cần không cần…”

Tôi và Lục Cảnh Minh đồng thanh lên tiếng, lại là hai câu trả lời khác nhau.

Lục Cảnh Minh cầm đũa khựng lại, môi mím chặt, im lặng tôi.

Tôi vội giải thích: “Thật sự không cần phiền thế đâu, chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày nữa tôi đi thực tập lại rồi.”

Lục Cảnh Minh khẽ gật đầu với tôi, sau đó tiếp tục ăn, tôi lại cảm thấy bầu không khí quanh bàn ăn có chút nặng nề.

Lục Xuân Hòa thấy , tươi đến nỗi gần như rách cả miệng, tiếp tục : “À, không sao, nếu cậu cảm thấy ngại thì chỉ cần giúp tôi củng cố thêm chút kiến thức lý thuyết. Dự án gần đây của ấy có vẻ rất giống với lĩnh vực của cậu.”

Trời ạ, tôi còn là học sinh nghiệp dư, trình độ không cao, thật không dám nhận đâu.

Lục Cảnh Minh đưa ánh mắt đi nơi khác, ngón tay dài vô thức xoay chiếc nhẫn, hờ hững: “Ừ, dự án cũng không quá phức tạp, cần người có chuyên môn hỗ trợ.”

Nếu không phức tạp, tôi nghĩ mình cũng không bận gì mấy. Nếu thật sự có thể giúp ấy, xem như cảm ơn vì đã cho tôi ở nhờ.

Vì thế tôi khẽ gật đầu, : “Nếu cần gì thì cứ với tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...