1.
Video gốc là một cuộc phỏng vấn trên youtube.
MC hỏi đỉnh lưu Đường Yến Châu:
""Có chuyện gì khiến đến giờ vẫn cảm thấy nuối tiếc không?""
Người đàn ông đẹp trai mang chút gì đó lưu manh vẫn luôn lười biếng lập tức cứng người lại, ta nở nụ vừa cay đắng vừa không biết nên thế nào.
Anh ta : ""I forgot to write a love letter to my girl."" (Tôi đã quên viết một bức thư cho của tôi)
Đường Yến Châu, thế hệ thứ hai siêu giàu có thể bất cứ điều gì mình muốn, thành viên của nhóm nhạc nam đứng top thế hệ đầu tiên.
Lúc nổi tiếng nhất, ta đã chọn ra nước ngoài du học, lúc đầu tham gia giới giải trí cũng chỉ cho vui.
Trừ chuyện đó ra, ta còn là trai cũ của tôi.
Cư dân mạng đào video cũ lên, tìm rất nhiều chứng cứ nhau năm đó của chúng tôi.
Họ nhắc đến nhiều nhất là bức thư tôi viết ngày đó.
Vật đổi sao dời, tôi chỉ cảm thấy rất thú vị, sự nhiệt của cư dân mạng cũng khiến tôi phải cảm thán.
Nhưng trong một đống bình luận [A a a tôi gặm nát màn hình rồi], một bình luận khác biệt đã thu hút sự ý của tôi.
[Mấy người gặm đường linh tinh cái gì , ấy chưa có chồng sao?]
2.
Tên tài khoản là ""An An là vợ của tôi"".
Fan của tôi nam nữ chia đều, tên tài khoản như thế này cũng nhiều vô số kế.
Bình luận đăng nửa tiếng trước, có rất nhiều người trả lời.
[Chú già, có biết cái gì là vẻ đẹp BE không?]
[Thích đấy, khó chấp nhận lắm à?]
[Chuyện bình thường mà thôi, ồn ào để gì.]
[Chồng người ta còn không có ý kiến, gấp cái gì?]
Người đàn ông không trả lời những bình luận đó mà đăng hai bài khác lên Weibo.
[Đều là những dân cư mạng gặm cp đến mụ mị đầu óc, hu hu hu, bà xã bỏ rơi tôi rồi.]
[Mọi người, ấy về rồi, hóa ra ấy mua cháo tôi thích ăn về cho tôi! [khuôn mặt kiêu ngạo.jpg].]
Mặc dù tôi không hiểu chuyện giang cư mận gặm cp và vợ của người này thì liên quan gì đến nhau.
Nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này giống như một chó lớn đang lo lắng đi lại .
Tôi có chút buồn cắn bánh bao hấp.
Vừa nâng mắt lên đã thấy Giang Tự đang mở bát cháo trứng muối thịt nạc do tôi mua một cách đầy tao nhã và chăm lạ thường.
Hừm...
Cảm giác có chút là lạ.
3.
""Gần đây em bận lắm sao?""
Giang Tự đang ăn đột nhiên hỏi một câu.
""Vẫn , cuối tuần vào đoàn phim.""
Tôi trả lời.
Phòng ăn lại yên tĩnh như cũ.
Đây là trạng thái bình thường của chúng tôi.
Giang Tự và tôi là liên hôn gia tộc, chúng tôi không có cảm, luôn tôn trọng nhau như khách quý.
Mãi đến khi uống xong cháo Giang Tự mới bình thản :
""Đêm mai là đại thọ tám mươi tuổi của bà Quý, em đi với tôi.""
""Được.""
Sau khi nhận sự đồng ý, Giang Tự lập tức xoay người rời đi, bước đi bình ổn nhẹ nhàng.
Tôi bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của , phủ định suy nghĩ Giang Tự có tài khoản phụ/
Nhưng ba phút sau...
""An An là vợ của tôi"" đã đăng một trạng thái Weibo mới.
Chỉ có một câu.
[Hẹn vợ rồi, thật vui!]
4.
Tôi chụp xong quảng cáo cho tạp chí ""Vlo"", xoay người quay về phòng trang điểm.
Trợ lí nhỏ đang vô cùng hâm mộ đứng trước một bộ lễ phục.
""Chị An! Chị mau đi! Lễ phục tổng giám đốc Giang đưa đến năm nay là kiểu mới của O Scar đó!""
""Nghe trong nước còn chưa mở đặt trước đâu! Haiz, lần này những nữ minh tinh kia lại nổi điên lên rồi...""
Tôi cũng đứng trước bộ lễ phục.
Trên bộ dạ phục màu đen đính từng viên kim cương xinh đẹp, như sao sáng trên bầu trời đêm.
Bên trên còn có tơ vàng thêu tay vô cùng cầu kì.
Tơ lụa bóng loáng mềm mại, chiếc váy chỉ hơi đong đưa cũng đã cảm thấy quyến rũ sang trọng.
Đúng là xinh đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi thán phục.
Xem ra Giang Tự rất xem trọng bữa tiệc tối này.
Sau khi thay xong lễ phục, tôi bị kéo đi khắp nơi chụp ảnh chung.
Nửa tiếng sau mới ra khỏi studio.
Bên đường có một chiếc Koenigsegg rất bắt mắt.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào xe, mặc âu phục vừa vặn với cơ thể, chiều cao nổi bật.
Anh hơi nhíu mày, đường nét khuôn mặt sắc sảo khiến khí chất bình thường đã áp bách nay càng nặng nề hơn.
Tôi có chút ngẩn người.
Vì cũng đang mặc âu phục màu đen, bên trên cũng thêu tơ vàng.
Tôi lại cúi đầu lễ phục của mình.
Đây hình như... là trang phục nhân thì phải.
Đợi tôi suy nghĩ một chút đã...
Chắc do thư kí đặt rồi.
Dù sao một ngày tổng giám đốc Giang cũng bận trăm công ngàn việc, không có thời gian cho mấy thứ tầm thường này, cũng không phải người sẽ để ý đến những chuyện này.
Tôi nghĩ rằng Giang Tự muốn dặn gì đó nên mới xuống xe chờ mình.
Không ngờ xuống chỉ vì muốn mở cửa xe cho tôi, mở xong đã đi vòng sang bên kia ngồi xuống.
Chuyện này khiến tôi hơi bất ngờ.
Mãi cho đến khi xuống xe, Giang Tự lấy điện thoại ra, mở camera trước.
Đầu tiên là chỉnh sửa phần tóc trước trán, sau đó lại sửa sang ống tay áo...
Tôi: ""...""
Đây là Giang Tự mà sàn chứng khoán rung cũng thờ ơ không?
Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, cần phải xem trọng đến mức này sao?
Chẳng lẽ có bạch nguyệt quang hay người cũ đến sao?
Tôi đang suy nghĩ lung tung thì Giang Tự đột nhiên về phía tôi.
Đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng, ánh mắt tôi rất chăm .
Anh bất ngờ đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên sau tai tôi.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến nóng bỏng người khiến trái tim tôi cũng không kìm mà run rẩy.
Người đàn ông hình như rất vui, khóe miệng hơi nâng lên.
Mặc dù không rõ vì đang cách nhau rất gần nên tôi vẫn có thể thấy.
Xe dừng lại.
Giang Tự thu tay về: ""Chờ tôi.""
Sau đó lại lần nữa xuống xe mở cửa cho tôi.
Chuyện này quá kì lạ.
Nhưng tôi cũng không có thời gian để nghĩ thêm.
Giang Tự đỡ tôi xuống xe, vô số phóng viên và paparazzi lập tức vây lại.
Đèn flash không ngừng lóe lên, ánh sáng như muốn mù mắt người đối diện.
Sự chuyên nghiệp tu dưỡng nhiều năm đã giúp tôi bước vào trạng thái thương mại không chút do dự.
Tôi mỉm ôm lấy cánh tay Giang Tự, bình thản đối mặt với đám người.
Giang Tự cũng thuận thế vòng tay qua eo tôi.
(Còn tiếp)
Bạn thấy sao?