Muốn biết người nàng bất chấp tất cả vì hắn ta, có thể đem lại cho nàng tương lai ra sao.
Ta từng nhen nhóm một suy nghĩ hẹp hòi và ích kỷ: người mà nàng hết lòng trông mong cũng chỉ là đang lợi dụng nàng mà thôi.
Nếu như cảm chân thành của nàng bị xem là sai lầm, có lẽ nàng sẽ quay đầu lại và thấy người khác ở bên mình.
Dung Sâm vì cái chết của Mạc quý phi mà phong nàng một danh hiệu đầy sỉ nhục – “Bất Nghĩa Hầu”.
Phụ thân qua đời, ta thừa tước.
Nhà cửa đổ nát, chỉ trong một đêm, gia đình danh giá bỗng trở thành cảnh cửa nát nhà tan.
Việc Dung Sâm báo thù, vốn chẳng có gì ngạc nhiên, dù sao thì Bùi gia đã bày mưu trước, ép Mạc quý phi đến chỗ chết, còn hắn ta cũng chịu cảnh giáng chức nhiều năm.
Không chỉ là đấu tranh quyền lực, mà còn là mối thù huyết thống.
Nàng đã trở thành phi tần, chuyện này nằm ngoài dự đoán của nhiều người.
Không ai biết về quá khứ giữa nàng và Dung Sâm, cũng như không ai biết về cảm ta chôn sâu nơi đáy lòng.
Ba năm phu thê, giữa chúng ta không chỉ là một lớp vỏ bọc trống rỗng.
Tiếc thay, chẳng ai hay biết, sau mỗi lần quay lưng đều ẩn chứa những tâm tư tối tăm.
Chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, lại chẳng bao giờ có thứ mà người đời ngưỡng mộ.
Khi sắc phong ban bố khắp thiên hạ, nàng cuối cùng đã trở thành phi tần của đế vương.
Trong ngày sắc phong, Dung Sâm ra lệnh cho ta quỳ dưới chân thành.
Hắn ta chỉ muốn sỉ nhục ta mà thôi.
Kẻ thắng vua, kẻ thua giặc, Bùi gia chịu thua.
Hắn dắt tay nàng, bước lên tòa thành, quả là một cặp trai tài sắc.
Ta lạnh một tiếng, nàng chờ đợi Hoàng đế, đó không còn là thiếu niên thuở ban đầu.
Sau này, hắn sẽ có chính cung hoàng hậu, sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.
Nàng vất vả đổi lấy chỉ là một vị trí sủng phi, thật nực biết bao.
Ta chờ đợi xem nàng sẽ hối hận, xem nàng trong canh bạc lớn này sẽ thua trắng tay.
Lần gặp lại ở vườn ngự uyển, nàng khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, trong mắt lại hiện lên thần thái rực rỡ mà ta chưa từng thấy suốt ba năm chung sống.
Trong phủ, nàng luôn dịu dàng và trầm lặng, ít khi bộc lộ sự sắc sảo, chẳng khác nào một phụ nữ bình thường.
Vẻ ngoài đoan trang, lời nhẹ nhàng, nụ kia không bao giờ chạm đến đáy mắt, luôn khiến người khác khó mà thấu.
Nhưng trong cung, nàng lại khác hẳn.
Chốn này rõ ràng là nơi nuốt chửng sinh mạng con người, mà nàng có thể phô bày sự kiêu ngạo, chẳng hề che giấu.
Có lẽ, chính vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia đã cho nàng sự tự tin ấy.
Nàng luôn tin tưởng người đó, chỉ trước mặt hắn ta, nàng mới thực sự vui vẻ.
Lúc ấy, lửa ghen nung nấu trong ta đến độ xé nát cả tâm can.
Ta không thể giữ vẻ bình thản như trước, buột miệng châm biếm và thốt ra lời hăm dọa, rằng ngày sau khi đối mặt, ta sẽ không tha cho nàng.
Mọi người đều Hoàng đế sủng ái Chung phi, đến tận xương tủy.
Nữ nhân bị ruồng bỏ, lấy hai đời chồng, mà lại trèo lên cao, đế vương thương, vốn dĩ đã là một câu chuyện khiến thế gian say mê.
Họ ta không biết người, lạnh nhạt nàng suốt bao năm, không ai hay biết rằng nàng chưa từng muốn trở thành viên ngọc trong tay ta.
Sự quý trọng của ta, đối với nàng chỉ là xiềng xích, là cái cũi mà nàng muốn thoát ra.
Người đời chỉ thấy bề ngoài.
Ba năm sủng ái nàng đã là điều bao nhiêu nữ nhân ngưỡng mộ, còn ta sống trong sự dèm pha, như một trò hề xen lẫn giữa câu chuyện hoàng gia.
Ẩn nhẫn chịu đựng, bền lòng chờ đợi, cuối cùng cũng đến thời điểm của ta.
Năm Thái Hòa thứ ba, ta phù trợ Vệ Vương, dấy lên cuộc thảo , kéo quân tiến đánh.
Thanh trừ gian thần, phi!
Ta muốn xem Dung Sâm sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng ta không ngờ, chính nàng lại đến Lam Thành.
Nàng , đó là quyết định của Dung Sâm, bỏ mỹ nhân để giữ giang sơn.
Hóa ra hắn ta cũng không thể tránh khỏi thế tục.
Mỹ nhân dẫu quý, vẫn không bằng thiên hạ.
Nàng đứng trên thành lầu, lớn tiếng đàm phán với ta, không hề có vẻ gì là sợ hãi hay e dè, toàn thân toát lên dáng vẻ sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Ta hỏi nàng, có hối hận không?
Nàng bảo có, nàng cũng hối hận.
Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu oán hận và ghen tuông trong lòng ta đều tan biến.
Nàng rốt cuộc cũng đã hối hận, tại sao nàng vẫn không chịu mở mắt về phía người khác một lần?
Và rồi, nàng thật sự đã tự sát trên thành lầu, lấy cái chết để xin lỗi thiên hạ, buộc ta phải lui binh.
Khi có người cao giọng hô "Chung Quý phi đã băng hà!", dường như có giọt lệ rơi trên cánh tay ta, mang theo hơi ấm như hòa vào dòng máu đỏ.
Tiếng thét đau đớn xé lòng của Dung Sâm chợt khiến ta bừng tỉnh, nhận ra rằng, tất cả những gì đã diễn ra không phải là lựa chọn của hắn, mà chính là lựa chọn của nàng.
Nàng lại một lần nữa cương quyết, hy sinh tất cả, chỉ vì giang sơn của Dung Sâm.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, kẻ thua cuộc chính là ta.
Tình nàng dành cho Dung Sâm, sớm đã thấm sâu vào cốt tủy.
Cái chết của nàng, cuối cùng cũng khiến tâm can ta rối bời, chẳng còn sự kiên định.
Ta chưa từng nghĩ nàng sẽ chết.
Ta luôn tự nhủ, quân đội ta sẽ một ngày xông vào hoàng thành, đoạt lấy giang sơn, đoạt lấy ngai vàng của Dung Sâm. Khi ấy, nàng sẽ thuộc về ta.
Ta sẽ xây cho nàng một khu vườn, có hoa, có cỏ, có núi, có nước, ta và nàng có thể cùng nhau ngắm cảnh, sống bên nhau trọn kiếp.
Nhưng rồi, sự thù hận của Dung Sâm đã khiến hắn ta nổi trận lôi đình. Hắn ta đích thân cầm quân chinh , như sóng dữ quét qua.
Còn ta, dường như đã mất hết ý chí chiến đấu, bởi ước mơ trong cơn mơ đã tan vỡ từ lâu.
Vệ Vương bị , còn ta bị vây hãm tại đại sơn quan, tiến thoái lưỡng nan.
Trong thành, lương thực cạn kiệt, nếu tiếp tục kháng cự, chẳng qua là kéo theo chúng tướng đồng quy vu tận.
Dung Sâm hứa hẹn, hàng sẽ không .
Ta thất bại, cầu hắn ban cho cái chết.
Nhưng hắn lại giam cầm ta nơi chốn xanh rừng, suốt đời không bước ra ngoài.
Ra ngoài hay không, rốt cuộc cũng chẳng còn gì khác biệt nữa.
Ba năm nữa trôi qua, Hoàng đế lập tân Hậu, khắp nơi đều hân hoan chúc mừng.
Tin vui lan truyền bốn bể, đến cả những lính canh ta cũng bàn tán.
Bọn họ kể về của Hoàng đế dành cho tân Hậu, kể về sự xa hoa của đại lễ lập hậu, không một ai nhắc đến người đã từng khuynh đảo lục cung, người đã qua đời ở Lam Thành năm xưa.
Ta chua chát, thì thầm: “Khương Dao, nàng xem, đây chính là của đế vương…”
Ta xót xa cho nàng.
Thế , hôm ấy, nàng lại một lần nữa hiện ra trước mắt ta.
Đôi mắt sáng rực như pha lê, sắc mặt tươi tỉnh, rạng ngời.
Ta khẽ cúi đầu, tay không ngừng run rẩy.
Ta che giấu sự bối rối trong lòng, nhạo chính mình: “Thật buồn , ta lại tin vào lời dối của nàng. Một người như nàng, sao có thể ngốc nghếch mà chọn cái chết vì thiên hạ cơ chứ?”
Nàng kính ta ba chén rượu.
Rượu cạn, người tản...
Trong ánh mắt nàng, ta thấy sự hối hận sâu sắc, chỉ là hối hận.
Có những cảm, chỉ có thể giấu kín sâu tận trong lòng.
Bỏ lỡ khoảnh khắc để ra, rồi cả đời này, cũng chẳng thể thành lời.
Cũng giống như thanh gươm Phong Lạc ấy, chẳng bao giờ có thể trao tận tay nàng.
Kiếp này, xem như thế thôi.
- Hoàn -
Bạn thấy sao?