Tái Giá Với Đế [...] – Chương 1

[FULL] Tái Giá Với Đế Vương

Tác giả: Trường An Đào Đào

Đề cử + Raw: Yêu Phi Họa Quốc

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Ngày ta bị hưu, bị ép phải rời khỏi phủ tướng quân, ai nấy đều rất chờ mong xem trò của ta. 

Cùng lúc đó, tân hoàng đế trẻ tuổi mới lên lại muốn đi phong một nữ nhân đã bị ruồng bỏ phi tần, đây quả là loại chuyện hiếm có khó tìm bậc nhất của Đại Yến. 

Những người từng muốn xem trò của ta nay lại há hốc mồm.

Bởi vì nữ nhân bị ruồng bỏ mà hoàng đế phong phi không ai khác chính là ta!

1

Ngày ta phong phi, hắn quỳ bên ngoài cung suốt cả một đêm.

"Bất Nghĩa Hầu đang quỳ ngoài cung, giờ trong cung ai cũng biết cả rồi, như thế này phải sao đây?" Ta bình tĩnh, nha đầu Thanh Nhi lại lo lắng đến mức lẩm bẩm.

Ta mình trong gương, khẽ mỉm , đôi môi đỏ khẽ mở, một cách thờ ơ: "Hắn quỳ là quỳ trước bệ hạ, đâu phải trước ta, ta lo gì chứ?"

"Dù là , mọi người đều cho rằng Bất Nghĩa Hầu hành như là vì hắn vẫn còn cảm với người. Hắn lấy lùi tiến, hy vọng người lòng mà quay lại đó..."

Những lời đồn này, không hề hợp lý chút nào cả, mà ta lại... chẳng biết gì để phủ nhận.

2

Ngày mười sáu tháng ba, Khâm Thiên Giám đó là ngày lành, thích hợp để cưới gả.

Hôm ấy, ta sắc phong Chung phi, khiến cho cả triều đình xôn xao bàn tán.

Bởi, người mà ta tái giá không ai khác chính là Hoàng đế! 

Một vị Hoàng đế trẻ tuổi lại muốn đi phong một nữ nhân đã bị ruồng bỏ phi tần, đây quả là loại chuyện hiếm có khó tìm bậc nhất của Đại Yến. 

Nhiều người không hiểu vì sao phong hào lại không chọn chữ “Quý, Đức, Thục, Hiền” mà lại là chữ “Chung.”

Ta tên A Nhiên, đại danh Khương Dao, hoàn toàn không liên quan đến chữ “Chung.” 

Từ xưa đến nay, phong hào cho phi tần thường lấy từ bốn chữ “Quý, Đức, Thục, Hiền”, duy chỉ có ta là mang chữ “Chung.”

Tân đế Dung Sâm vừa mới đăng cơ chưa đầy một năm mà đã tạo ra loại chuyện kinh thiên địa thế này. Chưa lập hậu, cũng chưa tuyển tú, lại phong ta phi. Nếu ta còn là một nữ tử chưa chồng thì chẳng có gì để , vấn đề là ta vừa bị Vân Huy tướng quân Bùi Triệu ruồng bỏ không lâu trước đó.

Ngày ta bị hưu, bị ép phải rời khỏi phủ tướng quân, ai nấy đều rất chờ mong xem trò của ta. 

Dù tâm ta có rộng lớn đến đâu, khi thấy những người ấy chỉ trỏ, lòng ta cũng giận đến ngứa răng, chỉ mong Bùi Triệu sẽ ế mốc meo suốt mười tám đời còn lại.

Có vẻ ông trời nghe lời nguyện cầu chân thành của ta. Tân đế đăng cơ, phong thưởng công lao, ban chỉ dụ phong cho hắn danh hiệu “Bất Nghĩa Hầu.”

Thật đúng là kẻ bất nhân bất nghĩa, danh hiệu này hợp ý ta lắm. 

Mọi người cũng không còn nhạo ta nữa, vì trò của hắn lớn hơn ta nhiều.

Họ chỉ bảo ta vào phủ tướng quân ba năm, bị phu quân lạnh nhạt ba năm, không con không cái, bị bỏ là đúng.

Quả đúng là niềm vui nỗi buồn của thế gian chẳng bao giờ thông nhau.

Nỗi đau của họ, lại chính là niềm vui của ta.

Sau đại hôn, ta sống tách biệt ở biệt viện, nhét thêm cho Bùi Triệu mười tám mỹ nhân, trong khi bản thân thì thưởng hoa mùa xuân, ngắm trăng mùa thu, hóng gió mùa hạ, ngắm tuyết mùa đông, chẳng phải lo chuyện gì thì quả là chuyện đẹp nhất nhân gian.

Mấy nữ nhân lắm lời kia cả ngày chỉ lấy mỗi việc quanh quẩn bên một nam nhân mà thấy vui vẻ, quả thật nông cạn. 

Ta và Thanh Nhi cùng buông lời cảm thán, không ngờ thánh chỉ thứ hai lại đến nhanh như thế.

Khi ấy, ta đang ở trong căn viện tồi tàn ở ngoại ô kinh thành, tay cầm chổi lớn quét lá khô dưới gốc cây. 

Bị hưu rồi, khiến Giang gia mất mặt, hôm đó ta chưa kịp bước đến cửa nhà đã bị thị vệ ngăn lại. 

Xưa nay, nữ nhân bị bỏ đều rơi vào cảnh kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, chỉ có thể tự lực cánh sinh mà sống.

Công công tuyên chỉ tươi đầy mặt, cố gắng đè lại nét mặt trông có vẻ dữ dằn của mình xuống: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tam nữ Giang thị tính ôn hòa, hiền thục, biết lễ, rất hợp lòng trẫm, sắc phong Chung phi của Tử Thần cung, ban vàng ấn vàng sách, khâm thử!”

Ta buông cây chổi trong tay, ngơ ngác nhận chỉ dụ, đúng là vừa ra khỏi hang sói liền rơi vào hang cọp. Nhưng Thanh Nhi lại buột miệng hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc bệ hạ trúng người ở điểm nào ?”

Ta nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc đáp: “Hẳn là ngài ấy nhắm đến nhan sắc của ta.”

Lời vừa dứt, ta đã thấy ánh mắt lườm nguýt không kịp thu về của Thanh Nhi.

3

Thế là ta vào cung, trở thành vị phi duy nhất của tân đế Dung Sâm. 

Từ đó, trong mắt thiên hạ, thứ nữ Khương gia, một thê tử bị Bùi gia ruồng bỏ, tức là Khương Dao ta - đã chào đón bước ngoặt thứ hai của số phận..

Vào đêm ta phong phi, phu quân cũ của ta - Vân Huy tướng quân Bùi Triệu, giờ đây là Bất Nghĩa Hầu, đã quỳ bên ngoài cổng cung suốt cả đêm. 

Không hiểu đám người đó có bị ngựa đá vào đầu không mà lại rằng hắn vẫn còn cảm với ta? 

Cái kẻ đã lạnh nhạt với ta suốt ba năm, liệu có thể vì cảm của mình mà lúc này đi chọc giận Hoàng đế

Đương nhiên là không rồi, chỉ có thể hiểu là 'quân bảo thần quỳ, thần không thể không quỳ'!

Ta lại phải gánh vác tội danh cho cái tên Dung Sâm lòng dạ đen tối này, nghĩ đến đây đã thấy tức. 

Ấy , chàng lại còn mang vẻ mặt khôi ngô, phong thái ung dung, mỉm dưới ánh trăng lan như thể đang tắm mình trong ánh sáng thanh khiết.

Chàng đứng khoanh tay, dung nhan ôn hòa, mỉm dịu dàng, khác hẳn với hình ảnh một đế vương quyết đoán và đầy mưu kế mà người ta thường đồn đại. 

Theo quy củ, ta phải đứng ngoài nghênh đón chàng, chưa kịp hành lễ, Dung Sâm đã kéo tay ta, dẫn thẳng vào trong điện, như thể hành này đã quen thuộc từ lâu, tưởng chừng chàng đã như hàng trăm lần rồi.

Ta ngơ ngác bị chàng kéo đi, đầu óc chợt trống rỗng. Mãi đến khi bàn tay chàng lướt qua má ta, ta mới tỉnh ra, vội lùi lại một bước để kéo dãn khoảng cách. Ánh mắt chàng thoáng chút tổn thương, nhanh chóng giấu đi. Khi ngước lên lần nữa, chàng đã trở lại với nụ hiền hòa, khiến ta cảm giác như tắm gió xuân.

Trong điện, mọi thứ đều phủ sắc đỏ rực rỡ, giống như trang trí một lễ cưới dân gian. Trên bàn có một cặp chén rượu giao bôi, chàng đưa cho ta một ly, rồi đưa mắt ra hiệu. Ta cũng đoán ý của chàng, cùng chàng uống cạn chén rượu.

Bày trí trong điện đều vượt ngoài khuôn khổ, khiến ta có chút lo lắng. Nếu muốn một hiền phi, có lẽ ta nên nhắc nhở chàng vài lời chăng? Dù chẳng phải bậc đại tài như Ban Tiệp Dư, ta cũng nên giữ chút bộ dạng chứ nhỉ?

Vừa định bắt đầu diễn màn kịch, chàng đã kéo tay ta đi: “Ta dẫn nàng đến một nơi.” 

Chưa kịp phản ứng, ta đã bị chàng kéo đi một lần nữa. 

Hành này cũng quá quen thuộc rồi! Đế vương nổi tiếng khó chiều lại dễ gần thế này ư?

Sự thân mật tự nhiên này đúng là có chút kỳ lạ!

Ta chẳng ngờ chàng lại đưa ta lên trên tường thành. 

Phóng tầm mắt xuống, ta thấy cả bốn bể, tựa như kẻ nắm giữ thiên hạ đang xuống thế gian. Đây hẳn là thời khắc đế vương đắc ý nhất, thế mà lúc này, người đứng bên cạnh chàng lại là ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...