Ta Xuyên Nhanh Cứu [...] – Chương 4

Trong lớp học không ngừng xôn xao, những ngày gần đây thành tích học tập của Kiều Như đột nhiên vươn lên đứng đầu cả lớp, vượt qua cả Kiều Hạ, ông bà Kiều cũng vì mà vô cùng vui mừng bởi vì Kiều Như trước nay chưa từng đạt thành tích tốt đến như .

Kiều Hạ lướt Kiều Như, có chút không cam tâm, cho rằng Kiều Như chắc chắn đã gian lận trong thi cử, sao một người từ hạng bét lại có thể đột nhiên vươn lên hạng một một cách kì lạ như chứ?

Thư Yến vốn dĩ chẳng quan tâm đến người khác suy nghĩ ra sao cả, bản thân cơ bản đã giỏi đến mức chỉ cần đọc sơ qua liền có thể thuộc bài học, hơn nữa cái nơi danh giá như thánh địa và nhiệm vụ cao cả canh gác những linh hồn mang uất hận sẽ không dành cho kẻ ngốc.

Chỉ là lại để đám linh hồn đó chạy trốn hết...

Lại còn chết một cách vô cùng ngu ngốc...

Thư Yến thở dài, mong rằng sau khi có thể hoàn thành hết đống nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra và hồi sinh lại, trước lúc đó sẽ không có ai biết những điều ngu ngốc mà đã ra... Quá xấu hổ!

Nguyện vọng của nguyên chủ chính là trả thù nam nữ chính, nữ chính thì không quá khó đối phó, với thân thế giàu có không thua kém Kiều gia của nam chính thì có chút khó khăn, vì Thư Yến quyết định sẽ tìm hiểu điểm yếu của hắn để kế hoạch phản công có thể dễ dàng hơn.

Trong lúc Thư Yến đi dạo để khoây khỏa bản thân, đã đi ngang qua một cái cầu khá lớn, vì không phải là đoạn đường chính và trời cũng mờ mờ tối vì xung quanh nơi đây không có người, đột nhiên Thư Yến quan sát thấy có một nam nhân đứng ở trên cầu đang loay hoay gì đó, vì khoảng cách cho nên không thể thấy vẻ mặt của ta lúc bấy giờ.

Thư Yến tặc lưỡi, chẳng lẽ là đi tự sát sao? Đúng là cuộc sống quá khó thở khiến cho nhiều người có suy nghĩ dại dột thật.

Tiếc thì có tiếc, trông dáng vẻ xa xa của ta cũng đẹp trai đấy, thế không có ý định sẽ đi đến khuyên bảo ta đâu nhé.

Thư Yến định bụng sẽ rẽ sang hướng khác, đột nhiên...

Hệ thống lại vang lên.

[Hệ thống: Kí chủ, đã tìm thấy nhiệm vụ ấn định.]

Thư Yến hơi khó hiểu hỏi:

"Nhiệm vụ ấn định là gì?"

[Hệ Thống: Nhiệm vụ ấn định là nhiệm vụ đặt ra trong mỗi lần kí chủ xuyên vào một thế giới, nhiệm vụ này cũng giống như nhiệm vụ chính, và nó cũng giúp ích rất nhiều cho công cuộc hoàn thành nhiệm vụ chính của kí chủ.]

Thư Yến xoa xoa cằm ngẫm nghĩ:

"Ừm... Nghe cũng có lợi đó, ngươi xem nhiệm vụ ấn định ở thế giới này là gì?"

[Hệ thống: Nhiệm vụ ấn định ở thế giới này chính là trị bệnh cho thiếu gia nhà họ Đường, Đường Chính Lâm, sau đó đồng hành và giúp đỡ ta trên con đường sự nghiệp.]

Thư Yến lục lọi trong kí ức của , Đường Chính Lâm... Nghe quen quen... Nhưng không biết đã nghe ở đâu và rốt cục ta là ai.

"Thế giới này rộng lớn như , ngươi phải chỉ dẫn cho ta biết ta ở đâu chứ?"

[Hệ Thống: Thường thì nhiệm vụ ấn định chỉ xuất hiện khi ở gần đây có có sự tồn tại của người đó.]

Thư Yến không cần nghĩ cũng biết, xung quanh đây còn ai khác ngoài cái tên hình như đang muốn tự xác trên cầu kia.

Nghĩ lập tức phóng như điên lên cầu chạy về phía ta, dù sao cũng không thể để Đường Chính Lâm nhảy xuống dưới, nếu không chẳng lẽ bổn nương cũng phải nhảy xuống dưới cứu ta lên sao? Cô gì biết bơi đâu...

Cũng may Thư Yến có khả năng chạy rất nhanh, phút chốc đã gần đến chỗ của Đường Chính Lâm đang đứng, vừa thở hổn hển vừa đưa tay lên:

"Dừng... Lại...!!!"

Đường Chính Lâm đang quay lưng về phía nên không phát hiện ra có người đang chạy về phía mình, sau khi nghe tiếng hét của Thư Yến ta mới hơi giật mình quay người ra phía sau, có chút đơ ra khi đang hốt hoảng kia.

Thư Yến lúc này đã chạy đến sát người Đường Chính Lâm, vội vàng lay lay vai ta, hớt hải vừa thở vừa :

"Tôi dừng lại ngay, không nghĩ vẩn, không chết!"

Lúc nãy ở xa nên Thư Yến không rõ, đến gần mới thấy người này cao hơn một cái đầu, khuôn mặt rất đẹp trai, da trắng nõn cùng với nốt ruồi lệ dưới khóe mắt.

Đường Chính Lâm biểu cảm có chút ngạc nhiên:

"Tôi... Tôi không chết..."

Anh ta ngơ ngác kì lạ trước mặt mình.

Thư Yên cau mày:

"Hơ, thế không phải định tự sát sao?"

Đường Chính Lâm suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu.

Lúc này Thư Yến mới vỡ lẽ ra rằng bản thân đã một chuyện điên rồ như thế nào, dốc hết sức lực chạy về phía ta để rồi cuối cùng hóa ra là do nghĩ quá nhiều.

Thư Yến có chút cáu giận, nổi nóng:

"Không tự sát chứ trời chập tối chạy đến chỗ vắng vẻ này rồi đứng sát cạnh thành cầu cái quái gì!? Anh bị thất hay là một tên ngốc hả? Có biết tôi chạy đến đây mệt muốn chết không?"

Cô dồn hết những câu từ trong lòng bùng nổ ra.

Rõ ràng bị mắng vô cớ, thế vẻ mặt của cái tên Đường Chính Lâm lại không hề tức giận muốn đáp trả lại , ngược lại biểu cảm của ta lại dần xịu xuống, hốc mắt cũng ửng đỏ...

Thư Yến mấy giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt Đường Chính Lâm vì bị quát, suýt nữa thì chết trân.

Tên này... Sao lại khóc chứ?

Đường Chính Lâm lau nước mắt, nghẹn ngào:

"Tôi bị lạc đường... Vì tôi đứng đây để chờ người nhà tới rước... Tôi không có ý dọa chị... Xin lỗi chị... Hức... Hức."

Thư Yến lúc này mới phát giác ra...

Nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra cho là chữa bệnh cho Đường Chính Lâm và đồng hành giúp hắn hoàn thành sự nghiệp.

Nhìn cái bộ dạng trái ngược hoàn toàn với ngoại hình này của ta, một trăm phần trăm là bị bệnh ngốc mất rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...