Thư Yến đọc xong kịch bản, tặc lưỡi:
"Thật đáng thương cho số phận của nữ phụ dành cuộc đời và thanh xuân cho mà vốn dĩ ta có dành cả đời cũng không dành của nữ chính ."
Thư Yến tỉnh lại, trước mắt là ông bà Kiều đang ngồi trước giường với khuôn mặt đầy lo lắng .
"Tiểu Hạ, con có chuyện gì buồn sao? Con cho cha mẹ nghe có không? Vì sao lại nhịn ăn nhịn uống đến nổi bệnh thế này?"
Thư Yến cảnh này, có lẽ là lúc Kiều Như biết rằng dù có cách nào thì Thiên Bảo vẫn chị là Kiều Hạ chứ không phải , đau khổ nhốt mình trong phòng khiến cơ thể sinh bệnh.
Lúc này nguyên chủ sẽ sự thật với ông bà Kiều, nên mới có chuyện ông bà Kiều đi đến nhà họ Vương khiến ông bà Vương ép nam chính rời xa nữ chính, dẫn đến những bi kịch của nguyên chủ sau này.
Thư Yến nghĩ bụng có ngu mới sự thật cho họ biết giống nguyên chủ.
Cô lộm khộm ngồi dậy, thân thể này vì bệnh mà yếu ớt không có chút sức lực nào.
Thư Yến mỉm với ông bà Kiều:
"Đừng lo, do kết quả học tập của con gần đây kém quá nên mới buồn ra như , con đói bụng rồi, có thức ăn không ạ?"
Ông bà Kiều khó hiểu nhau, Kiều Như trước nay kết quả học tập vẫn luôn ở thành tích xếp đầu từ cuối đếm lên, thế nào nó cũng không chịu chăm chỉ học hành, bây giờ lại thành con bé vì kết quả học tập mà buồn ra nông nổi này có chém chết họ cũng không tin.
Thế vì thấy con chịu ăn uống, ông bà cũng vui mừng không hỏi gì thêm.
Bà Kiều mang cháo thịt bò lên phòng cho Thư Yến, Thư Yến ăn xong còn muốn ăn thêm nữa, cảm thấy bà Kiều nấu món cháo này quả thực là rất ngon.
Sáng hôm sau, Thư Yến đã khỏe lại, đi đến trường học ngay sau đó.
Ngôi trường này vẻ ngoài rộng rãi sang trọng, chắc chắn chỉ dành cho mấy cậu ấm chiêu đến học.
Vừa tới cổng trường, đột nhiên có hai người từ xa tiến nhanh đến chỗ , vẻ mặt tràn đầy vui mừng nắm lấy tay .
"Kiều Như à, cậu đã hết bệnh rồi hả? Có biết mấy ngày nay bọn mình lo cho cậu đến mất ăn mất ngủ không? Hôm nay thấy cậu khỏe mạnh ở đây mình vui biết bao."
Thư Yến liếc hai người họ, là Mộc Liên và Vu Đình.
Trong nguyên tác hai kẻ này là thân của Kiều Như, trước mặt Kiều Như luôn bày ra vẻ quan tâm thân thiện, đằng sau lại phiền phức ấy đủ điều, sau khi nhà họ Kiều đi đến bờ vực sản, Kiều Như đến chỗ họ cầu xin giúp đỡ liền bị bọn họ xua đuổi không thương tiếc, lại còn sau khi rời đi sai người đánh cho một trận nữa.
Thư Yến lắc đầu không hiểu nữ phụ này có phải là quá ngu ngốc hay không... Loại giả dối như mà cũng không thể nhận ra từ sớm.
"Kiều Như, Kiều Như... Cậu nghĩ gì ? Sao không trả lời bọn mình? Có phải vẫn còn bệnh không?"
Mộc Liên giả vờ hỏi han, Vu Đình ở bên cạnh cũng bộ tịch đưa ra vẻ mặt lo lắng.
Thư Yến cảm thấy không có bất kì lời gì để với đám người này, đối diện với họ chỉ bẩn mắt vì thẳng thừng đẩy hai người họ qua một bên, ánh mắt vô cũng lạnh lùng.
"Tránh ra."
Thư Yến đi xuyên qua bọn họ về lớp học của mình.
Hai người Mộc Liên và Vu Đình bị ánh mắt và giọng lạnh như băng của Kiều Như cho đứng hình vì chưa kịp nhận thức hình.
Kiều Như thường ngày bọn họ gặp là một luôn tỏ ra trịnh thượng lại có chút ngu ngốc, ta chỉ biết nhận mọi thứ ngay trước mắt chứ không biết phân tích mặt sâu bên trong của vấn đề, sao hôm nay họ lại cảm thấy ta như biến thành một người khác chứ?
Thư Yến bước vào lớp học.
Không khí trong lớp học lúc này dường như đều đang đổ dồn về phía , Thư Yến rõ như ban ngày đám học sinh này là đang hóng hớt chuyện tay ba giữa nhà Kiều Hạ cùng với Vương Thiên Bảo.
Mà người chiến thắng là Kiều Hạ, còn vì thất bại mà đổ bệnh nhiều ngày không đến trường.
Kiều Như và Kiều Hạ học chung lớp với nhau.
Kiều Hạ ở nhà mấy ngày nay cũng không hề chuyện nhiều với ông bà Kiều, cũng không thèm đến phòng của trong lúc bị ốm.
Đột nhiên ta lại tiến về phía , khuôn mặt ta hơi trầm lại.
"Kiều Như, chị có chuyện muốn với em, chúng ta ra ngoài đi."
Thư Yến nhếch môi, cố hỏi:
"Chuyện gì mà không thể ở đây sao?"
Kiều Hạ cau mày:
"Em biết rõ chị muốn chuyện gì mà, đừng có tỏ vẻ như em không liên quan gì như chứ?"
Thư Yến cũng không muốn cợt thêm nữa, đứng dậy rời khỏi bàn, mỉm :
"Được, tôi cũng tò mò chị muốn gì."
Kiều Hạ cảm thấy em hôm nay có chút khác thường, lại không rõ khác ở điểm nào, cũng không để ý nhiều mà đi ra ngoài.
Đám học sinh trong lớp vô cùng hóng hớt muốn biết chuyện gì lại không dám đi theo, dù sao thế lực Kiều gia ở trường này cũng là một trong những thế gia hàng đầu.
Kiều Hạ và Thư Yến đi đến cuối hành lang, khuất sau một dãy tường cách lại, lúc này Kiều Hạ mới lên tiếng, ta nhăn mặt, hỏi thẳng Thư Yến:
"Em không cảm thấy bản thân quá ích kỉ sao?"
Thư Yến tựa người vào lan can, ra vẻ khó hiểu:
"Hở? Sao tôi lại ích kỉ?"
Kiều Hạ nắm chặt tay như đang rất tức giận:
"Em không ích kỉ thì là cái gì? Từ nhỏ thứ em muốn thì tất cả đều là của em, đồ chơi, quần áo, giày dép tất cả chị đều nhường cho em, kể cả thương của cha mẹ cũng là của em!"
Kiều Hạ không đợi đáp trả, lớn tiếng tiếp:
"Thế em đã bao giờ hài lòng chưa? Bây giờ, ngay đến cả người mà chị , và người đó cũng chị mà em lại luôn cố khó ép chị rời xa ấy, thậm chí đến cái trò tuyệt thực bẩn thỉu để cha mẹ thương xót em cũng luôn rồi. Em muốn cha mẹ vì em mà cho Thiên Bảo rời bỏ chị sao? Chị cho em biết, lần này dù cha mẹ có ra mặt thì chị cũng quyết không nhường, thậm chí dù chị có bị đuổi khỏi nhà!"
Kiều Hạ giống như đang bùng cháy hết lửa giận trong lòng ta.
Trong nguyên tác Kiều Như ban đầu quả thật có khó dễ cho Kiều Hạ, sau đó cảm thấy không gì nên đau buồn đến mức không ăn uống gì nổi chứ không phải ta cố tuyệt thực để thương xót, thế mới này quá lụy .
Còn một điều nữa là Kiều Như cũng biết Kiều Hạ luôn thiếu thốn cảm cha mẹ nên không bao giờ thẳng mặt với Kiều Hạ thân phận con nuôi của ta.
Thế Kiều Hạ này dường như chỉ thấy điểm xấu của em ta, còn điểm đáng ra ta phải cảm ơn thì ta lại chẳng bao giờ ý đến.
Thư Yến thẳng ánh mắt Kiều Hạ, ánh mắt giá buốt như có thể nuốt chửng người đối diện khiến lồng ngực Kiều Hạ có chút thấp thỏm.
Kiều Hạ tự hỏi, Kiều Như trước nay kiêu ngạo quấy rối, ta có cái khí thế áp đảo người khác như sao?
Kiều Như cao hơn Kiều Hạ một chút, vì khi đứng đối diện nhau Kiều Như có chút hơn so với Kiều Hạ.
Thư Yến tiến tới một bước, khiến Kiều Hạ lui ra sau một bước.
Vẻ mặt đanh lại, ẩn sau ý là một cái gì đó rất đáng sợ.
"Chị đủ chưa? Nói xong rồi thì để tôi lại cho chị nghe nhé."
Bạn thấy sao?