Ta Viết Lại Kết [...] – Chương 2

2.
Ta xuyên đến đây, thật không may, ta không biến thành đích nữ hay thứ nữ gì cả.

Ta vẫn luôn sống ở thành nhỏ ngoài biên ải này, chưa bao giờ thoát khỏi thân phận chỉ là một thường dân áo vải bình thường.

Dưới nắng gió dãi dầu ở biên ải, ta cao lớn, da thô ráp. Sau khi cha mẹ bất hạnh qua đời, vì mưu sinh, ta buộc ngực, giả thành nam nhân đi theo quân đội quân y để kiếm sống.

Theo lẽ thường, sống hay chết của một người như Hầu Lan Tuyết chẳng liên quan gì đến ta.

Dẫu sao, ở thời đại này, những người thường dân như ta có thể tồn tại đã là điều may mắn.

Cũng không hiểu sao, ánh mắt ta lại không thể kiềm chế mà quay trở lại thân hình đầy máu của nữ nhân kia.

Khi ta đang thay thuốc cho vị trưởng quan, hắn thấy ta vẫn chằm chằm vào Hầu Lan Tuyết đang nằm trên giường với bộ quần áo rách rưới, trong mắt hiện lên nụ mờ ám. Hắn vỗ vai ta, bỗng nhiên tròng mắt xoay vòng, giọng điệu tùy tiện, hạ lưu: "Tiểu tử ngươi có vẻ thật thà, còn chưa từng đụng đến nữ nhân à? Đến đây! Ban đầu bọn ta định chỉ cho những người như chúng ta chơi với ả ta thôi, mà... Giờ ả ta đã điên rồi, ngươi hốt của hời rồi đấy!"

Mấy người bên cạnh vang.

Ta nhất thời không kịp phản ứng, đứng ngẩn người ra.

Nhưng bọn hắn lại cho rằng ta là cao hứng quá mức nên choáng váng, lớn: “Các huynh đệ, giúp tiểu tử này khai trai đi!”

Dứt lời, hắn ghét bỏ mà về phía Hầu Lan Tuyết nước mắt nước mũi giàn giụa, đúng ngay lúc này, người của bên chủ tướng tới gọi bọn hắn đi qua bàn chuyện, mấy người bọn họ lần lượt rời đi cả.

Trong phút chốc, trong doanh trướng chỉ còn lại ta với Hầu Lan Tuyết.

Không khí trở bên yên lặng

Ta lấy lại tinh thần, liếc mắt cơ thể phủ đầy các loại vết thương, nghĩ một hồi, ta không lập tức đi về phía nàng, mà là đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch, rồi sau đó mới kéo mành trướng lại, đi về hướng nữ nhân trên giường hết khóc rồi lại kia. Thấy có người đến gần, ánh mắt nữ nhân như chết lặng, nằm im không nhúc nhích.

Có lẽ nàng cho rằng ta cũng giống như đám người đó, sẽ tìm mọi cách hành hạ nàng, Hầu Lan Tuyết ngửa cổ, như thể không bận tâm mà chờ đợi một trận tra tấn sắp tới.

Cho đến khi ta lau sạch máu bẩn trên người nàng, lại đắp thuốc quý lên cho nàng, nàng mới chậm rãi cúi đầu, liếc ta bằng ánh mắt dò xét.

Nàng đã điên rồi.

Hoàn toàn không nhớ rõ ta, ánh mắt phòng bị lại hờ hững.

Ta không hề để ý, thong thả ung dung băng bó vết thương cho Hầu Lan Tuyết, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Đừng sợ, ta nhớ rõ ngươi."

Ta nhớ rõ khi kỵ binh hung hãn tàn sát bộ tộc du mục, nam tử bị bêu đầu, nữ tử bị bắt nô lệ. Chính người ấy như một vị thần cứu lấy đứa trẻ dưới vó ngựa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...