Bởi vì họ đều biết, vị Hoàng Hậu nương nương này đã từng thương Hoàng Đế bệ hạ biết nhường nào.
Mãi đến khi đao kiếm đâm vào da thịt, những bính lính đứng phía trước bảo vệ cho Triệu Minh Dục ngã xuống, bọn họ mới phản ứng lại, kinh hô thất thanh.
"Hộ giá ——"
Thị vệ trưởng trừng mắt trách móc Hầu Lan Tuyết: "Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ ngày đó hành có chút không thỏa đáng, tuy nhiên tục ngữ có câu, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Người dẫn binh xâm nhập đại điện như thế này, không sợ liên lụy Hầu gia xuống địa ngục còn bị người đời mắng chửi sao?"
"Ha ——"
Hầu Lan Tuyết lạnh, một kiếm đâm thủng lồng ngực thị vệ trưởng, đối diện với đôi mắt mở to của hắn ta, lạnh : "Có thể kẻ thù, ta nghĩ phụ mẫu cùng các vị thúc bá, huynh đệ dưới đó của ta đều có thể ra tiếng!"
"Ngươi điên rồi ——" Thị vệ trưởng miệng lắp bắp, khó khăn phun ra vài chữ, sau đó “ầm” một tiếng ngã quỵ xuống mặt, không còn sự sống.
Những Ngự Lâm Quân khác xông lên, tuy nhiên tất cả đều không phải đối thủ của Hầu Lan Tuyết.
Chờ đến khi tất cả thị vệ trong đại điện gần như chết sạch,
Triệu Minh Dục mới chợt nhận ra, Hầu Lan Tuyết thật sự muốn hắn.
Tròng mắt hắn hơi co lại, tuy nhiên vẫn đứng tại chỗ, trong mắt đan xen những cảm phức tạp.
Như là chưa bao giờ quen biết người trước mặt.
“Lan Nhi, nàng thật sự muốn ta?
“Nàng có biết không, biết tin nàng chết, trẫm rất hối hận.”
Hắn kể lại cảm thời niên thiếu của họ, kể lại Hầu Lan Tuyết từng hứa hẹn sẽ dùng kiếm trong tay bảo vệ hắn, hắn không trách nàng hận hắn.
Quầng thâm dưới mắt hắn, biểu hiện cho bao nhiêu hao tổn tinh thần, sự khổ sở của hắn trong nhiều ngày qua.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng hắn.
Ta giương mắt, thấy Hầu Lan Tuyết dùng một kiếm xuyên qua xương bả vai của hắn, vẻ mặt không hề có chút dao .
Nàng : "Ta cũng hối hận, lúc trước khi gặp ngươi, ta nên ngươi mới phải!"
Ta suýt chút nữa đã cho nàng một tràng pháo tay.
Bạn thấy sao?