Có điều lúc này vào ánh mắt nàng ấy, lòng ta không khỏi dấy lên nhiều suy nghĩ.
Ta giơ hai tay lên, vội vàng : "Công chúa hiểu lầm rồi, ta tay trói gà không chặt, cũng không mang theo binh khí, tuyệt đối không dám công chúa dù chỉ một chút!"
Lời vừa dứt, căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng lạ kỳ.
Ngay khi ta nghĩ rằng nàng ấy sẽ buông tha cho ta, thì bỗng nhiên nàng ấy lạnh: "Đi lấy cái màn thầu kia lại đây, ăn đi!"
Ta sững người, sau đó mới ngớ ra.
Có lẽ nàng ấy cho rằng ta đã hạ độc vào màn thầu.
Vậy là ta đưa tay lấy một cái màn thầu, bỏ vào miệng nhai nuốt. Sau đó, ta nàng ấy một cách trung thực, : "Không có độc."
Nàng ấy im lặng.
Ngay khi ta chuẩn bị ăn tiếp, một bàn tay thon dài bất chợt duỗi tới, bóp chặt cằm ta. Nàng ấy ta, xác định rằng ta đã nuốt, rồi đợi một lúc sau mới giật lấy màn thầu sau đó đẩy ta ra bằng một tay: "Đã đưa cơm xong rồi, cút đi!"
Ta: "..."
Tính nàng quả thực kỳ quặc, nắng mưa thất thường, đúng như lời đồn đại trong chùa.
Nhưng nàng ấy là Trấn Quốc Trưởng Công chúa mà, ta có thể hiểu .
Ta im lặng đứng dậy rời đi, không ý rằng khi ta đi, ánh mắt nàng ấy vẫn dõi theo ta, mãi đến rất lâu sau mới thu hồi tầm mắt.
Bạn thấy sao?