Ta Và Tỷ Tỷ [...] – Chương 3

Ta đã một tháng không gặp tỷ tỷ, cũng không biết nàng ấy có phát hiện ta đã mất tích không, có lẽ nàng ấy đang tìm kiếm ta đến long trời lở đất cũng nên. Cuối cùng ta hạ quyết tâm đi tìm Trọng Hoa, để hắn thả ta về, tiếp tục con cá mè hoa béo ú.

5

Cánh cửa gỗ chạm trổ mở ra, Trọng Hoa một thân áo trắng, vạt áo hơi hé mở, đang ngồi thiền ở giữa đại sảnh. Bên cạnh có một nữ tử áo tím, y phục hở hang, nửa bộ n.g.ự.c lộ ra, eo thon nhỏ nhắn, đẹp đến nỗi khiến ta không nhịn nuốt nước bọt.

"Điện hạ, ngài mở mắt thiếp đi, thiếp không tin ngài thực sự vô ."

Bàn tay nữ tử đó vuốt ve n.g.ự.c hắn, ánh mắt đầy mờ ám, quyến rũ vô cùng.

"Tiểu nữ chỉ cầu một đêm mây mưa, mong điện hạ thành toàn."

Ta hoảng sợ đến mức mắt trợn tròn, đang định hỏi bọn họ đang gì thì bị ai đó bịt miệng, kéo vào sau cây cột lớn trong điện.

Trọng Diệp bịt chặt miệng ta, ghé sát tai ta cắn răng nhỏ: "Đồ ngốc, không thấy ca ca ta đang bế quan sao, đừng đi quấy rầy hắn."

"Vậy vị tiên tử xinh đẹp bên cạnh hắn là ai ?"

"Đó là Tử Liên tiên tử, thầm mến ca ca ta mấy trăm năm rồi, lần này còn bỏ thuốc ca ca ta nữa, nhất định phải chinh phục hắn."

Ta bừng tỉnh gật đầu: "Chinh phục kiểu gì?"

Ta tò mò , môi vô chạm vào lòng bàn tay hắn ta, hắn ta có vẻ hơi ngứa ngáy, tai cũng đỏ bừng cả lên.

"Dù sao thì một con cá ngốc như ngươi cũng không hiểu đâu."

Nhìn mặt hắn ta càng lúc càng nóng, toàn thân nóng ran còn đổ mồ hôi, ta có chút lo lắng cho hắn ta.

"Ngươi sao , trông ngươi giống như con cá bị luộc c.h.ế.t trong nước sôi ấy."

Hắn ta có vẻ hơi sốt ruột, kéo kéo vạt áo, lộ ra làn da trắng nõn, mặt đỏ bừng ta.

"Vì ta cũng bị trúng thuốc, giống như ca ca ta , độc tính rất mạnh."

"Ơ? Vậy phải sao, ngươi sẽ c.h.ế.t sao?"

Ánh mắt hắn ta tối sầm lại: "Nếu không giải độc, ta sẽ c.h.ế.t rất thảm."

Tay hắn ta bỗng nắm chặt cánh tay ta, sâu vào mắt ta: "Vậy nên, ngươi có muốn giúp ta giải độc không?"

6

Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Ta vội vàng gật đầu, hắn ta như tiếp thêm sức mạnh, ánh mắt quyến luyến mặt ta.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. . ."

Hắn ta nhắm mắt lại, có vẻ hơi căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía ta, môi cũng càng lúc càng gần ta. . .

Ngay lúc đó, ta bị ai đó kéo mạnh, rơi vào một vòng tay quen thuộc tràn ngập hương thơm.

Đuôi mắt Trọng Hoa đỏ au, đôi mắt sâu thẳm chằm chằm vào ta.

"Nhiễm Nhiễm, ta cũng trúng độc."

Hắn bế ta lên, đang định rời đi ta lại bị Trọng Diệp kéo lấy tay áo.

Đôi mắt Trọng Diệp hơi đỏ: "Cá mè hoa, đừng quên, ngươi đã đồng ý với ta trước." Hắn ta dừng lại một chút, rồi lại về phía Trọng Hoa, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

"Ca, là ta bắt cá mè hoa trước."

Ánh mắt Trọng Hoa vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ liếc hắn ta một cái.

"Đừng vượt quá giới hạn, tự đi Ngự Mã Giám lãnh đi."

Trọng Hoa đưa ta vào trong điện.

Trong điện, lụa mỏng bay bay, ta hoa cả mắt. Hắn đặt ta lên giường ngọc, ta vội vàng bò dậy.

"Trọng Hoa, ngươi cũng trúng độc sao?"

Hắn mặc áo lót lụa trắng, mở rộng lồng n.g.ự.c để lộ thân hình cường tráng.

Thật không ngờ, những vị Tiên quân bình thường trông gầy gò như cây sậy này, khi cởi áo ra lại lộ rõ cơ bắp như .

Ta lo lắng hắn: "Ngươi cũng trúng độc giống Trọng Diệp sao?"

Nghe đến tên Trọng Diệp, đồng tử Trọng Hoa hơi co lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

"Các ngươi trở nên thân thiết như từ khi nào hả?"

Ta hơi ngượng ngùng, từ lần trước Trọng Diệp đồng ý giúp ta tìm tỷ tỷ, ta cứ ba ngày một lần đến hỏi hắn ta xem đã tìm thấy tung tích của tỷ tỷ chưa.

Dù thoạt tính Trọng Diệp có vẻ lười biếng, khi nghiêm túc lên cũng khá tốt, hắn ta đã huy mạng lưới quan hệ của tam giới, cuối cùng nghe ngóng tỷ tỷ của ta đã cứu Ma tôn Phong Ly ở sông Vong Xuyên, hiện giờ vẫn còn ở Ma vực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...