Ta Và Tỷ Tỷ [...] – Chương 2

"Trọng Hoa tiên quân. . ."

3

Sau đó, tin tức Trọng Hoa tiên quân công khai sàm sỡ một con cá mè hoa đầu to bên hồ cá chép nhanh chóng lan truyền khắp Thiên đình.

Mấy tiên tử thích thầm Trọng Hoa, ngày nào cũng đến bên hồ mắng chửi ta.

"Ngươi chỉ là một con cá mè hoa đầu to, có tư cách gì mà dám mơ tưởng đến Thái tử Trọng Hoa?"

"Ta đâu có mơ tưởng, là hắn chủ ôm ta mà. . ."

"Đồ tinh lẳng lơ. . ." Tiên tử áo trắng ôm mặt khóc hu hu chạy mất.

"Ngươi xấu xí như , sao xứng với Trọng Hoa tiên quân!"

Ta bóng mình trong hồ nước, tuy mặt hơi tròn, da trắng nõn, mắt như sao sáng, cũng khá dễ mà.

"Tiên tử tỷ tỷ, quả thật tỷ rất xinh đẹp, ta không đẹp bằng tỷ, ta cũng đâu có xấu."

"Coi như ngươi còn có mắt . . ." Tiên tử áo đỏ đỏ mặt rút lui.

. . .

Dần dà, tin đồn ta là con cá mè hoa đầu to mặt dày lan truyền khắp Thiên đình, thậm chí còn có người ta tu luyện thuật, mê hoặc Trọng Hoa đến điên đảo.

Hôm đó, ta đang thổi bong bóng bên hồ, vui không biết chán, bỗng có một vị tiên quân áo đen đến.

Hắn ta rất tuấn, đuôi mày khóe mắt còn có ba phần giống Trọng Hoa, trong mắt lại có thêm vài phần hung khí.

"Ngươi chính là con cá mè hoa đầu to khiến ca ca ta mê đến thần hồn điên đảo?"

Ta chỉ nghe hiểu ba chữ "cá mè hoa", bởi lễ phép gật đầu: "Đúng đúng , ta chính là con cá mè hoa đầu to đó, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Trọng Diệp , khóe miệng mang theo một tia khinh thường: "Ngươi ngu ngốc thế này, rốt cuộc cách nào câu dẫn ca ca ta?"

Ta suy nghĩ hồi lâu, cố gắng nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên. Thực ra cũng đâu có gì khó, chỉ là hóa hình mà không mặc quần áo thôi mà.

"Ngươi muốn biết không?"

Trọng Diệp gật đầu, tỏ rõ vẻ hiếu kỳ của chàng thiếu niên: "Chỉ cần ngươi cho ta biết, ta sẽ cho ngươi một điều ước."

Ta vui mừng khôn xiết, nhảy lên, không quan tâm đến việc mình đang mặc quần áo ướt sũng, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta: "Thật sao? Ngươi đúng là người tốt."

Trọng Diệp đường cong mơ hồ lộ ra từ cơ thể ta, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung.

"Ngươi. . . ngươi. . . ngươi. . . nghiêm túc một chút, ta. . . ta. . . ta. . ."

Nhưng ta lại tươi rói, sau đó bắt đầu cởi quần áo trước mặt hắn ta, cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại chiếc áo lót màu xanh ngọc, thản nhiên đứng trước mặt hắn ta.

"Rất đơn giản, chỉ cần không mặc quần áo, rồi sau đó. . ."

Đột nhiên, ta trượt chân, đứng không vững, cứ thế ngã thẳng vào lòng Trọng Diệp.

Hai mắt hắn ta tối sầm, nuốt nước bọt, sâu vào mắt ta: "Ngươi. . ."

Ngay lúc đó, phía sau truyền đến một giọng trong trẻo cao quý.

"Trọng Diệp, ngươi đang ?"

4

Nghe thấy giọng của Trọng Hoa, Trọng Diệp sợ hãi đến mức ném thẳng ta ra ngoài. Ta đứng không vững, ngã thẳng về phía góc hồ nước, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Cơn đau trong dự đoán không ập đến, ta rơi vào một vòng tay lạnh lẽo, mùi gỗ đàn hương nồng đậm, có chút dễ chịu.

Ta khó hiểu mở mắt ra.

Trọng Hoa đang ôm chặt lấy ta, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, khiến người ta không thể đoán tâm tư.

"Về sau tuyệt đối không như ở trước mặt người ngoài."

Tay hắn hơi dùng sức, nắm chặt eo ta, trông như đang tức giận mà cũng như không giống.

Sau đó, Trọng Diệp bị hắn đuổi đến Ngự Mã Giám, cho đi chăn thiên mã một tháng, còn phải dọn phân ngựa nữa. Còn ta, cũng bị hắn đưa về Nguyên Vi cung, tỳ nữ quét dọn. Mọi người đều ta tốt số, rõ ràng không có tiên căn, lại Thái tử tiên giới ưu ái, có thể tỳ nữ của hắn.

Quả thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhưng ta không hiểu nổi, hầu hạ người khác sao lại thành chuyện tốt ?

Ta thà ở trong hồ tự do tự tại thổi bong bóng, còn hơn là ở trong cung lại phải quét dọn vô cùng vô tận như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...