Ta Và Tỷ Tỷ [...] – Chương 6

Tỷ tỷ không thân cận với Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, càng ngày càng mê luyến Nhị hoàng tử, mấy năm nay Hoàng hậu cũng không thích tỷ tỷ cho lắm, chẳng qua là nể mặt mũi của Tể tướng mà thôi.

 

Gi̖#7901; phút này lại ra những lời này, ta cũng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

 

Sự thật chứng minh, không chỉ có thể dùng mấy phần bất an để hình dung.

 

Đích mẫu từ chối Hoàng hậu nương nương một phen, Hoàng hậu nương nương lại khăng khăng thánh chỉ đã hạ, ngày mai sẽ đưa đến phủ Tể tướng.

 

Đích mẫu và tỷ tỷ nhíu chặt mày cũng không thể từ chối nữa.

 

Những vị tiểu thư ngày thường chán ghét tỷ tỷ lại từng người một vui mừng vô cùng.

 

"Hoàng huynh đã có hôn ước, Hoàng hậu nương nương cũng thành toàn cho nhi thần đi." Vừa rồi còn cự tuyệt Hoàng hậu nương nương ban hôn, Nhị hoàng tử lúc này lại mở miệng cầu xin một mối hôn sự.

 

Vị đại ca này muốn gì đây?

 

Đây là muốn giành tỷ tỷ với Thái tử điện hạ, cứ như quang minh chính đại đối kháng với hoàng quyền sao?

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰Không thích hợp lắm đâu.

 

Đâu cần phải thẳng thừng như , ngươi có thể nghĩ cách khác, dù sao thì "đường vòng cứu nước" cũng là một cách mà.

 

Yến tiệc ngắm hoa này xem như là ném cho phủ Tể tướng chúng ta một quả b.o.m nặng ký.

 

Ta uống miếng nước để đè nén kinh hãi.

 

"Vậy Thận Nhi vừa ý nương nhà nào?"

 

"Nữ nhi của Tể tướng, Lý Vân Kỳ."

 

Ngụm nước này, may là nhờ mười mấy năm giáo dưỡng khắc cốt ghi xương của ta mới không phun ra ngoài.

 

Kinh ngạc rồi lão huynh, đây là đang diễn trò gì .

 

Chẳng lẽ ngươi thật sự đang đường vòng cứu nước, mà ta chính là con đường vòng đó.

 

Tai bay vạ gió trời đất ơi.

 

Còn chưa chờ ta lên tiếng, Tứ hoàng tử đã kêu lên trước: "Ta không đồng ý!"

Ta lại một phen kinh ngạc.

 

Liên quan gì đến hắn ta?

 

Ta muốn lên tiếng, không ai cho ta cơ hội, dù sao ta cũng coi như là nhân vật chính của sự kiện. Mọi người có thể coi ta là người không?

 

Thái tử vốn luôn lạnh lùng ít lên tiếng bảo Tứ hoàng tử đừng loạn, Hoàng hậu lại mở miệng giảng hoà, các vị phu nhân chúc mừng, một số tiểu thư thì ta với ánh mắt xem kịch vui, còn có đám fan cuồng của tỷ tỷ ta, mượn rượu giải sầu, tiếc nuối cuối cùng không thể rước mỹ nhân về nhà.

 

Một yến tiệc cứ như trôi qua trong sự mơ mơ màng màng của tỷ tỷ ta và sự kinh hãi liên hoàn của ta.

 

Ta và tỷ tỷ ngồi trên xe ngựa, ta cần phải tiên hạ thủ vi cường, ta quỳ xuống trước mặt tỷ tỷ ôm lấy chân tỷ tỷ liền bắt đầu khóc lóc: "Tỷ tỷ, sao bây giờ, sao bây giờ, Tôn tú tài còn sau khi thi đậu công danh liền đến cầu hôn. Muội không muốn gả cho người khác đâu! Hu hu ~"

 

Ta khóc, ta giả vờ đó.

 

Lúc này cũng không để ý đến giáo dưỡng gì nữa, đích mẫu ở bên cạnh, ta không dám lỗ mãng nhắc đến chuyện của tỷ tỷ và Nhị hoàng tử, Tôn tú tài Tôn Trí Văn là học trò của phụ thân, xuất thân hàn môn, chăm chỉ cầu tiến, phu quân tính ôn hòa mà ta chọn lựa chính là hắn ta, cha mẹ hắn hai năm trước cũng lần lượt qua đời, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có thúc bá dì, tính cũng khiêm nhường lễ phép, sau này cho dù có công thành danh toại sinh ra tâm tư trăng hoa, nghĩ đến ta là con gái của ân sư, hắn ta chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi ta, hai năm nay, ta càng lớn càng xinh đẹp, lại cố ý vô chêu chọc hắn ta, hắn ta cũng sinh lòng muốn cưới ta.

 

Ta nhất định sẽ sống tốt.

 

Nhưng hiện tại không thể nữa rồi, không thể để tỷ tỷ cho rằng ta muốn tranh giành nam nhân với nàng ta, thứ muội cùng tuổi bị đuổi đến trang tử kia ỷ vào mẫu thân nàng  phụ thân thương, liền sinh lòng muốn tranh giành với tỷ tỷ, ta cũng đã chứng kiến thủ đoạn của đích mẫu, tỷ tỷ ta cũng là người có thù tất báo.

 

Lúc nhỏ chơi , tỷ tỷ đã chán ghét nàng ta lắm rồi, mẫu thân nàng ta cũng coi như là an phận, lại mang thai một đứa con trai, Tể tướng phủ vốn chỉ có một ca ca ta là con trai trưởng.

 

Nàng ta không nên kiêu ngạo như .

 

Huỷ hoại con trai con của mình. Đứa bé kia chưa sống một tuổi đã c.h.ế.t yểu.

 

Kết cục của thứ muội kia và mẫu thân nàng ta, ta đều tận mắt thấy.

 

Ta không dám.

 

Ta không dám để cho bọn họ cho rằng ta có tâm tư quá phận.

 

Hơn nữa, vốn dĩ ta cũng không có.

 

Tỷ tỷ đẩy ta ra, đích mẫu cũng mắng ta còn ra thể thống gì nữa.

 

Ta ngồi bên cạnh, thút tha thút thít, không dám càn nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...