Tỷ tỷ lạnh lùng : "Vừa rồi ta chỉ Tấn vương điện hạ và nhị muội muội đã có hôn ước, chưa hề tiết lộ thân phận của bản thân. Nếu ngươi không phải là Tấn vương, sao ngươi lại biết thân phận của ta?"
Chỉ sau một đêm, khắp kinh thành đều rộ lên tin đồn Tấn vương bỏ vị hôn thê mà lén lút qua lại với nha hoàn của nàng. Nghe Hoàng hậu nương nương đã triệu Tấn vương vào cung mắng một trận.
Còn ta lại tự mình đem Xuân Yến đến Tấn vương phủ. Ta cố ý chọn lúc Tấn vương về phủ, đứng chặn ngay cửa.
"Hôm qua là ta quá vô lý, khiến Tấn vương điện hạ gặp rắc rối rồi." Ta đẩy Xuân Yến đến trước mặt Tấn vương, : "Xuân Yến là nha hoàn của ta, ấy có thể Tấn vương điện hạ mến, cũng là phúc phận của ấy. Tuy rằng ta và Tấn vương điện hạ đã có hôn ước, tục ngữ có câu, 'Thà mười ngôi chùa, không một chuyện đôi lứa'. Vì , hôm nay ta đặc biệt đem Xuân Yến đến Tấn vương phủ, bất kể là để ấy thiếp hay thông phòng, ta đều không có ý kiến."
Nói xong, chưa đợi họ kịp phản ứng, ta liền quay người lên xe ngựa, rời khỏi đó với tốc độ nhanh nhất. Ta muốn xem xem, không còn giá trị lợi dụng, Tấn vương sẽ đối xử với Xuân Yến như thế nào.
Lúc Hoàng hậu sai người đến truyền ta vào cung, ta và tỷ tỷ đang chơi cờ.
Tỷ tỷ vừa chơi với viên cờ đen trong tay, vừa : "Là ta thắng."
Trước khi người của Hoàng hậu đến, ta và tỷ tỷ vẫn đang đánh cược xem Tấn vương sẽ giải quyết chuyện của Xuân Yến như thế nào. Tỷ tỷ đoán hắn ta sẽ nhờ Hoàng hậu nương nương ra mặt.
Mà sự thật cũng đúng như ấy dự đoán. Xuân Yến đang ở cung của Hoàng hậu.
Lúc ta đến, Xuân Yến vẫn đang quỳ trước mặt Hoàng hậu, không dám hé răng nửa lời.
Hoàng hậu , Tấn vương gặp gỡ Xuân Yến không phải vì có tư với ta.
"Tấn vương đã thầm mến nhị tiểu thư từ lâu, không dám gặp mặt, nên mới nghĩ ra cách này, hẹn gặp Xuân Yến để hỏi han sở thích của con."
Nói xong, Hoàng hậu liền lấy ra một chiếc trâm cài đầu bằng vàng rất tinh xảo từ trong hộp gấm.
"Đây là trâm cài mà Tấn vương chuẩn bị cho nhị tiểu thư."
Hoàng hậu đứng dậy, chậm rãi cắm chiếc trâm vào tóc ta.
"Tấn vương biết mình khiến nhị tiểu thư giận, không dám tự mình đem trâm cài đến tặng, nên đã nhờ ta thay mặt."
Ta cúi đầu, không gì.
Hoàng hậu lúc này mới như vừa nhớ ra sự hiện diện của Xuân Yến, bèn : "Còn về phần Xuân Yến, nhị tiểu thư cứ đem ta về đi. Tấn vương không hề có ý đồ gì với ta."
Ta giả vờ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là con hiểu lầm sao?"
Hoàng hậu mỉm : "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, bây giờ đã giải quyết rồi, nhị tiểu thư đừng giận Tấn vương nữa."
"Dạ không dám." Ta giả vờ e lệ: "Là con hành sự thiếu suy nghĩ."
Việc Xuân Yến bị trả về, thực ra ta đã lường trước . Một khi để ta ở lại Tấn vương phủ, chính là ngầm xác nhận tin đồn bên ngoài. Hoàng hậu không thể để con trai mình mang tiếng xấu như .
Còn ta giữ lại Xuân Yến, thực ra còn có ý đồ khác.
"Ta biết ngươi đã là người của Tấn vương rồi." Sau khi trở về phủ, ta liền thẳng cho Xuân Yến biết.
Xuân Yến sợ hãi, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Ta cúi đầu ta, thản nhiên : "Hôm qua đem ngươi đến Tấn vương phủ, bản ý của ta là muốn thành toàn cho hai người, ai ngờ đâu Tấn vương điện hạ lại trả ngươi về..."
"Tiểu thư, nô tỳ biết lỗi rồi." Xuân Yến vừa khóc vừa dập đầu liên tục. "Tấn vương điện hạ , sau này sẽ nạp nô tỳ thiếp, đổi lại, nô tỳ chỉ cần thỉnh thoảng cho người biết một chút chuyện của tiểu thư và Khương phủ là ."
Xuân Yến khóc nức nở: "Nô tỳ nghĩ, dù sao tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ gả vào Tấn vương phủ, cho dù nô tỳ có với Tấn vương điện hạ một chút chuyện của người cũng không sao..."
Ta giả vờ âu yếm, đỡ Xuân Yến dậy.
"Ngốc lắm, ngươi xinh đẹp như , lại theo ta bao nhiêu năm nay, bản thân ta cũng đã có ý định sau này sẽ nâng ngươi thiếp cho Tấn vương điện hạ rồi..."
Bạn thấy sao?