08
Quan hệ giữa ta và Tạ lão gia...
Tình cha con dường như từ lâu đã không còn tồn tại, hoặc có lẽ chưa bao giờ thực sự có.
Ông bảo ta cút khỏi thư phòng, và ta lập tức quay người bước đi, không chút do dự.
Tiếng chửi rủa của ông từ trong thư phòng vọng ra, độc ác và cay nghiệt.
Trong khoảnh khắc, ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông không thương mẫu thân, cũng không thương ta. Ông chỉ biết đến lợi ích cá nhân, trong mắt ông, thân cũng cần cân đo giá trị.
"Tiểu thư."
"Ta không sao."
Ta không cần sự an ủi của Phán Nhi.
Từ lâu ta đã không còn kỳ vọng gì ở họ, nên cũng chẳng có gì phải thất vọng hay đau lòng.
Phán Nhi muốn lại thôi.
Khi về đến tiểu viện, nàng mới khẽ : "Thế tử gia sắp trở về kinh rồi."
"Người bận trăm công nghìn việc, về kinh là phải thôi."
"Tiểu thư không có gì muốn với thế tử gia sao?"
Ta im lặng.
Dù ra ngàn lời, thì có ích gì? Ta không có khả năng báo đáp ân của hắn.
Những lời hứa không thực hiện chỉ càng khiến ta khinh thường chính mình.
"Tiểu thư có từng nghĩ đến việc đến kinh thành không?" Phán Nhi hỏi tiếp.
Ta bật , khẽ lắc đầu.
Đi kinh thành? Với thân phận gì?
Nếu thế tử đưa ta đi, ta là gì của hắn?
Nếu hắn đã có người trong lòng, sao giải thích với nàng ta?
Nếu gia đình đã định sẵn hôn sự cho hắn, ta sẽ khiến vị tiểu thư đó phải đối diện ra sao?
Làm sao thế gian nhận về ta?
Hắn đối đãi tốt với ta, ta không thể phụ lòng.
"Ta muốn gặp thế tử gia một lần, để chính thức từ biệt."
"Để nô tỳ lo liệu."
Phán Nhi kể cho ta rằng thế tử gia họ Kỷ, tên Nhuận Từ. Phủ Quận Vương mà hắn thuộc về là dị tánh vương gia, phong từ thời tổ phụ của hắn vì có công phò tá hoàng đế khai quốc.
Ban đầu, thế tử còn có một ca ca, người đó đã mất nơi biên cương, không để lại con cháu. Dưới hắn còn hai đệ đệ ruột và bốn huynh đệ thứ xuất.
Đích tỷ của thế tử gả vào Đông Cung, nay đã là hoàng hậu, sinh hai hoàng tử và một công chúa.
Ta Phán Nhi, hỏi: "Sao lại kể cho ta nhiều chuyện như ?"
"Nếu thế tử cưới một tiểu thư thế gia, người nghĩ hoàng đế sẽ nghĩ gì?"
Quyền lực ở đỉnh cao khiến suy nghĩ của họ khác xa với kẻ như ta, người vẫn mơ về tự do. Họ suy tính cách nắm quyền và loại trừ những kẻ có lòng dạ khác.
Ta không biết phải trả lời Phán Nhi thế nào.
Nếu không cưới nữ tử quyền quý, chẳng lẽ lại cưới một thứ nữ thương nhân như ta?
Ta chưa bao giờ dám mơ về điều đó và cũng không muốn cùng Phán Nhi bàn luận những vọng tưởng vô căn cứ.
Ta chép lại bài *Quan Thế Âm Bồ Tát gia môn bình an kinh* để bày tỏ lòng biết ơn.
Thấy vẫn chưa đủ, ta lại chép thêm bài *Quan Âm nương nương gia môn bình an kinh*.
Phán Nhi khen chữ của ta rất đẹp.
Ngày gặp thế tử gia, ta rời phủ và lên xe ngựa đi đến nơi hẹn.
Khi xe dừng lại trước cửa, ta mới nhận ra có nhiều nữ tử khác cũng đến, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng.
"?"
Ta Phán Nhi đầy thắc mắc.
Phán Nhi lắc đầu, tỏ ý không biết gì.
Thôi thì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
"Mời Tạ tiểu thư qua bên này."
Ta nghe có tiếng các nữ tử thì thầm: "Không biết có chọn không nhỉ?"
Chọn? Chọn cái gì?
Ta dẫn vào trong, chỗ ngồi không trước không sau, vừa khéo ở giữa.
Có vài nữ tử lén ta, sau đó bày ra vẻ mặt khinh bỉ, chế nhạo và quay sang thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại liếc về phía ta.
Ta tưởng mình sẽ cảm thấy khó xử, kỳ lạ là trong lòng hoàn toàn phẳng lặng, không chút d.a.o .
Thì ra, da mặt ta cũng dày như .
"Thế tử gia đã ra vài câu hỏi. Mời các vị tiểu thư nghiêm túc trả lời, ai trả lời đúng sẽ vào vòng tiếp theo."
Mấy nha hoàn bước lên, tay cầm khay đựng bút mực và giấy tuyên thành.
Trên tờ giấy có ba câu hỏi.
Ta liếc qua xung quanh, phát hiện đề bài của mỗi người đều khác nhau.
Không có thêm giấy thừa, rõ ràng là bắt buộc phải tính nhẩm.
Có người chau mày khổ sở, có người đã nhanh tay viết câu trả lời.
Ta ngẫm nghĩ đôi chút rồi cũng viết đáp án chính xác.
Việc gì khiến các tiểu thư tranh nhau đến dự, chắc hẳn là một chuyện tốt.
Dù không biết trước chuyện gì, ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội.
Khi ta viết xong, nha hoàn thu giấy và ngay tại chỗ công bố: "Chúc mừng tiểu thư đã vượt qua."
Những nữ tử bị loại lập tức bật khóc.
Bạn thấy sao?