Bên ngoài không còn tiếng ồn, ta chẳng thể nằm xuống tiếp, cũng không dám ra ngoài.
Sự lạnh lùng của nhũ mẫu khiến ta hiểu rõ, tuyệt đối không giở trò gì, nếu không sẽ chẳng biết c.h.ế.t như thế nào.
Vậy nên, ta đổi kế hoạch. Ta quyết định gặp mặt thế tử để cảm tạ và đưa ra lời thỉnh cầu.
Nếu hắn đồng ý, đó là ông trời thương xót ta. Nếu không đồng ý...
Đó là số mệnh của ta, ta chấp nhận.
Dù gì, hắn cũng chẳng là gì của ta. Việc ta tìm gặp thế này đã là đường đột, thậm chí thất lễ.
Nhưng ta thực sự không còn đường nào khác để đi, không còn ai để nương tựa.
Ta gắng gượng đứng dậy, chịu đựng cơn đau để đến gặp nhũ mẫu.
“Nhũ mẫu, phiền bà bẩm báo với thế tử, ta muốn gặp ngài một lần.”
Ánh mắt của Nhũ mẫu dành cho ta đầy khinh miệt và dò xét.
“Cô nương, người nên biết thân biết phận.”
Sự nhục nhã và tủi hổ dâng lên trong lòng, khiến ta đỏ mặt, chẳng thể thốt ra lời phản bác.
Bà ta đúng. Ta nên tự biết mình là ai.
Là loại thân phận gì, đừng mơ trèo cao.
Một nữ nhi mang dòng m.á.u thương nhân như ta, đến cả người hầu cũng chẳng xứng.
Ngồi yên một lúc lâu, ta mình trong gương và khẽ :
“Nhũ mẫu, ta không có ý định bám víu vào thế tử, càng không muốn phiền ngài ấy. Ngài đã giúp ta một lần, ta chỉ muốn gặp mặt để đích thân cảm tạ rồi sẽ rời đi.
“Nhũ mẫu, bà thấy có đúng không?”
Bà ta nhếch mép nhạt:
“Nếu đã không có ý định bám víu, thì gặp hay không có gì khác nhau đâu? Nhà nương ở đâu? Ta sẽ cho người đưa về.”
Ta mỉm bà ta:
“Nếu bà có thể đồng ý với ta một việc, ta cũng sẽ theo ý bà.”
“Ngươi dám uy h.i.ế.p ta sao?”
Ta lắc đầu:
“Tất nhiên là không. Đây chỉ là chuyện chúng ta bàn bạc mà thôi. Với bà, đây chẳng qua chỉ là một lời ra hoặc không mà thôi.”
Nhũ mẫu ta chằm chằm một lúc lâu, thấy ta vẫn thản nhiên sắp xếp mấy món đồ ít ỏi bên mình, chẳng buồn đếm xỉa đến bà ta.
Cuối cùng bà ta mới trầm giọng hỏi:
“Là việc gì?”
Ta mỉm :
“Thế tử từ kinh thành đến, bà cũng thế, đúng không?”
“Ừ.”
Nghe , lòng ta bình tĩnh hơn nhiều.
“Nhũ mẫu, khi bà đưa ta về nhà, có thể giúp ta với đích mẫu vài lời không? Bà cứ bảo rằng ta với bà có duyên, nên bà đã nhận ta nghĩa nữ. Bà hy vọng đích mẫu có thể tìm cho ta một mối hôn sự tử tế, để ta chính thê. Khi bà quay về kinh thành, nhất định sẽ tốt về bà ấy trước mặt phu nhân, khen rằng bà ấy nhân từ, đối xử với con thiếp thất như con ruột.”
Ta đưa ba chiếc vòng vàng và hai chiếc vòng ngọc ra trước mặt bà ta:
“Đây là chút lòng thành kính ta dành cho bà.”
05
"Chỉ thôi?"
"Phải."
Cửa nhà tể tướng, ngay cả một tiểu quan thất phẩm cũng có giá trị.
Dù chỉ là nô tài theo chủ tử xuất hành, chắc chắn bà ta rất chủ mẫu tín nhiệm, địa vị cao hơn ta – một thứ nữ dòng thương nhân – không biết bao nhiêu bậc.
Phụ thân ngầm đồng ý để đích mẫu xem ta như món lễ vật tặng người khác mà không hé răng một lời, thậm chí còn vui vẻ thuận . Dù đối phương là thế tử hầu phủ, quốc công phủ, hay vương phủ, thì chỉ cần có nhũ mẫu theo cùng, ta cũng có thể dựa vào uy thế này mà giành cho mình một chỗ đứng.
"Vậy thì đi thôi."
Nhũ mẫu nhận lấy vòng vàng, vòng ngọc, thúc giục ta rời khỏi.
Nhìn xuống bộ y phục đang mặc, ta nhận ra nó không phải là trang phục hôm qua của mình – chỉ là một bộ quần áo rách nát, chẳng đáng để hỏi han gì thêm.
Mỗi bước đi đều khiến ta đau đớn, leo lên xe ngựa cũng cần người đỡ. Nhũ mẫu khẽ nhíu mày, lặng lẽ không biết đang suy tính điều gì.
Khi xe dừng trước cửa nhà họ Tạ, đích mẫu nhanh chóng ra đón sau khi biết nhũ mẫu đến từ vương phủ. Nhìn thấy ta người đỡ xuống xe với dáng vẻ yếu ớt, bước chân không vững, bà ta thoáng cau mày rồi lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
Ta không hiểu, sao bà ta lại vui đến ?
"Xin mời bà vào trong."
"Không cần khách sáo."
Nhũ mẫu dáng đi oai vệ, sải bước mạnh mẽ. Còn ta, vì đau đớn, chỉ có thể lê từng bước chậm chạp phía sau, nghe đích mẫu nịnh nọt, hết lời tán tụng.
Thì ra, bà ta cũng biết lời dễ nghe và cũng biết hạ thấp cái kiêu ngạo của mình.
"Ta với tiểu thư có duyên phận, mong phu nhân vì nể mặt ta mà tìm cho nàng một mối hôn sự tử tế."
Nghe , đích mẫu như vừa nuốt phải cục nghẹn, mặt mày khó coi vô cùng.
Bà ta gượng: "Bà sao? Thế tử rõ ràng đã…"
Nhũ mẫu lập tức thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Tạ phu nhân, lời phải cẩn trọng. Nếu bà dám gán ghép chuyện này với thế tử, hãy nghĩ xem liệu nhà họ Tạ có chịu nổi cơn giận của vương phủ không?"
Bạn thấy sao?