Ta Và Chàng – Chương 20

Thậm chí, chàng đã cận kề cái chết, khiến Thái y cũng phải bảo chuẩn bị hậu sự. Nhưng rồi chàng vẫn vượt qua.  

 

Sau đó, chàng quyết định đi du học.  

 

Chàng ta là người con đặc biệt nhất mà chàng từng gặp. Ta sống tích cực, kiên định theo đuổi con đường của mình.  

 

Thực ra, ta không tốt như chàng .  

 

Ta đầy những suy nghĩ xấu xa, nếu không chàng kéo lên, ta chẳng biết bây giờ mình sẽ ra sao.  

 

Nếu thiếp, ta có thể nhẫn nhịn, nếu đã quyết tranh đấu, ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai.  

 

Nhưng ta không thể những lời này với chàng. Ta chỉ có thể khuyên chàng giữ gìn sức khỏe, mình trước khi người khác.  

 

Trọng trách gia đình, chàng có thể san sẻ với các huynh đệ ruột thịt.  

 

Ta sẽ không khuyên chàng san sẻ cho đám con của thiếp thất.  

 

Ngay cả huynh đệ tỷ muội cùng mẹ sinh ra còn có lúc trở mặt, huống chi là những người cùng cha khác mẹ.

 

20

 

Kỷ Nhuận Từ phải chuyên tâm vào việc học để tham gia kỳ thi khoa cử, còn mẹ chồng ta thì bảo ta phải ghi nhớ sơ đồ quan hệ phức tạp của các gia đình quyền quý.  

 

Thỉnh thoảng, ta vẫn sang thăm hỏi nội tổ mẫu. Bà đã lớn tuổi và rất thích trò chuyện với con cháu.  

 

Trong những lần ấy, ta vài lần gặp đại tẩu. Nàng luôn cau có và đôi lúc còn chằm chằm vào bụng ta rồi đầy ẩn ý.  

 

"..."  

 

Ta không rõ nàng đang toan tính điều gì, bắt đầu cảnh giác, nhất là khi hai lần gặp nha hoàn của nàng đang trốn sau giả sơn khóc lóc.  

 

Suy nghĩ một hồi, ta kể chuyện này với mẹ chồng.  

 

"Con vốn không muốn phiền mẫu thân với việc nhỏ nhặt này, gặp đến hai lần thì không thể không ."  

 

ta chăm một lát rồi đáp:  

 

"Mẫu thân biết rồi." Sau đó, bà hỏi thêm về việc học hành của Kỷ Nhuận Từ, nhắc nhở ta hãy tâm vào chàng vì "phu quý thê vinh."  

 

"Con sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của mẫu thân."  

 

Khi ta phớt lờ nha hoàn kia hai lần, đến lần thứ ba, nàng khóc lóc van xin ta giúp đỡ.  

 

"Ngươi có uất ức gì thì cứ tìm Vương phi mà thưa. Khóc ở đây thì có ích gì? Ta không cứu ngươi."  

 

Ta kể lại với Kỷ Nhuận Từ, và chàng bật ngặt nghẽo:  

 

"Đúng là 'loạn quyền đánh c.h.ế.t sư phụ.' Phu nhân của ta quả thật khiến ta khâm phục."  

 

Ta đã sớm đoán đây là một cái bẫy. Nếu ta giúp nha hoàn ấy, chỉ cần nàng qua lại vài lần chỗ ta, đại tẩu sẽ tìm cách vu khống, đổ lỗi cho ta bất kỳ điều gì bất lợi với nàng.  

 

Những mưu kế trong chốn hậu viện, ta đã trải qua ở nhà họ Tạ và đã đích thân nếm đủ.  

 

Tại những gia tộc lớn thế này, còn có nhiều trò đáng sợ hơn.  

 

Xuất thân của ta không bằng các nàng, vì càng phải thận trọng hơn.  

 

Nếu các nàng chơi âm mưu, ta sẽ dùng kế công khai. Các nàng giăng bẫy, ta không mắc lưới mà sẽ trực tiếp vạch trần trước Vương phi.  

 

Một lần, hai lần có thể bỏ qua, ba hay năm lần thì sao?  

 

Đều là con dâu, nếu thiên vị quá rõ ràng, Vương phi chẳng lẽ không sợ lạnh lòng Kỷ Nhuận Từ?  

 

Sau đó, ta gặp lại đại tẩu vài lần ở chỗ nội tổ mẫu. Ánh mắt oán hận của nàng đối với ta gần như không giấu giếm.  

 

Ngay cả nội tổ mẫu cũng nhận ra và đã nhiều lần nhắc nhở nàng, nàng vẫn không chịu thay đổi.  

 

Đến ngày mười ba tháng Chạp, đại phu bắt mạch và báo rằng ta đã mang thai hai tháng, cả phủ đều vui mừng. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng sai người mang thưởng tới.  

 

Nhưng chẳng bao lâu, trong phủ lan truyền tin đồn rằng ta mang thai đã hơn hai tháng và đứa bé trong bụng không phải con của Kỷ Nhuận Từ.  

 

Kỷ Nhuận Từ nổi giận, tự tay điều tra và đánh c.h.ế.t một nha hoàn trước mặt toàn bộ gia nhân trong phủ để răn đe. Đây là lần đầu tiên chàng đứng ra bảo vệ ta công khai.  

 

Vương phi quở trách chàng vì đã quá mức.  

 

"Con mà còn không trị một nha hoàn chuyên vu khống, thì cần gì giữ cái danh thế tử này?"  

 

Khi Vương phi tỏ vẻ lạnh nhạt, Kỷ Nhuận Từ nghiêm túc :  

 

"Mẫu thân đừng thiên vị quá mức. Mẫu thân là người nắm quyền trong Vương phủ, chẳng lẽ lại không hay biết về những lời đồn? Biết mà không ngăn chặn, đó là bao che hay cố ý dung túng? Hay là mẫu thân muốn ép Tạ Di?"  

 

"Đồ ngỗ nghịch!"  

 

Vương phi tức giận, giáng cho Kỷ Nhuận Từ một bạt tai.  

 

Nhưng chàng chỉ nhạt:  

 

"Con không phải người như mẫu thân kỳ vọng, cũng chẳng phải kẻ văn võ song toàn như đại ca. Sau khi đại ca gặp nạn, con đau lòng vô cùng. Chức thế tử này vốn không phải điều con cầu xin.  

 

"Mẫu thân còn có hai người con trai khác, bất cứ lúc nào cũng có thể trao chức thế tử cho họ. Con chưa bao giờ khao khát điều đó."  

 

Vương phi tức đến đổ bệnh.  

 

Ta thắc mắc hỏi Kỷ Nhuận Từ:  

 

"Chàng không phải người bồng bột, sao lại những lời ấy?"  

 

Chàng im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta.  

 

"Ta không thế, nếu sinh con trai, đứa bé sẽ bị cướp khỏi tay chúng ta và trở thành con của đại tẩu."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...