Phán Nhi đỏ hoe mắt vì tức giận.
Bà ta đoán chắc rằng ta không dám căng, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Cánh tay nóng rát vì đau, ta không nhịn mà tự hỏi: Thật sự gả vào gia đình quyền quý là điều tốt ư? Ta có phải chịu đựng mãi thế này không? Nếu ta trở mặt, chuyện sẽ đi đến đâu?
Nếu phải từ hôn, ta cũng chẳng sợ.
Nghĩ đến đây, ta bỗng bật :
“Phán Nhi, ra cổng gọi lớn lên. Nói rằng ta ngu muội không học lễ nghi, bị ma ma cũng đáng. Nhưng ma ma không muốn dạy ta nữa và định quay về cung. Ta sẽ cho người đánh chiêng gõ trống, tiễn bà ấy thật long trọng.”
Ma ma sững người.
Phán Nhi đáp lời, quay người định bước ra ngoài.
“Đợi đã!” Ma ma vội lên tiếng.
Phán Nhi ta, còn ta thì quay sang ma ma, :
“Ma ma, bà đến đây để dạy lễ nghi, không phải để sỉ nhục ta. Ta đã qua đủ ba thư sáu lễ, có phụ mẫu đồng ý, bà mối dẫn đường, và sẽ thế tử đón về bằng kiệu tám người khiêng. Cả vùng Giang Nam đều biết ta sẽ trở thành thế tử phi của phủ Cung Vương.
“Ta không biết bà phụng lệnh ai, bà nên cân nhắc xem, bà sỉ nhục ta chính là sỉ nhục thế tử, và là cái tát vào mặt Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ.”
Sắc mặt ma ma tái nhợt, bà quỳ xuống và lí nhí :
“Xin tiểu thư bỏ quá cho. Lão nô chỉ muốn dạy tiểu thư nhanh chóng để sớm quay về cung.”
“Ma ma quá lời rồi. Lễ nghi của nhà quyền quý không thể học một sớm một chiều. Dù ta xuất thân thương hộ, không phải người dân quê mùa. Có thể Bắc Nam khác biệt, bà lại không kiên nhẫn chỉ dạy mà chỉ biết ta. Sau này khi vào cung, ta sẽ bẩm báo Hoàng hậu, hỏi xem có phải ai dạy lễ cũng thế này không?”
“Lão nô đã sai rồi, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ.”
Bà nhận lỗi nhanh đến mức khiến ta không còn cách nào tiếp tục căng.
“Phán Nhi, đỡ ma ma dậy đi.”
Phán Nhi theo, ta lại tiếp lời:
“Chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài, đúng không?”
“Dạ, tiểu thư, mọi thứ vẫn như chưa từng xảy ra. Chúng ta tiếp tục học thôi.”
Từ đó, bà ta thay đổi thái độ, trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Và ta cũng không phải kẻ ngu dốt, học rất nhanh. Bà ta còn không tiếc lời khen ta.
Khi mọi chuyện diễn ra êm đẹp, ta đáp lại bằng cách đối đãi tử tế với bà ta, thưởng cho những món ăn ngon và trang sức quý giá.
Nhưng vào tháng Chín, dù bề ngoài bình tĩnh, trong lòng ta dần dâng lên lo lắng: Nếu tất cả những gì chàng chỉ là dối trá, ta sẽ phải thế nào đây?
Người bên cạnh ta, có ai thật lòng trung thành? Liệu Phán Nhi và các hạ nhân khác có chống lại những cám dỗ danh lợi?
19
"Tiểu thư lại gặp ác mộng ư?"
Ta khẽ đáp: "Ngày mai đã là mùng năm rồi."
"Tiểu thư yên tâm, mọi chuyện đã có Quận chúa đứng ra lo liệu, bà ma ma cũng đích thân giám sát, không thể xảy ra sai sót."
Ta cố tự nhủ phải bình tâm, đừng lo nghĩ quá nhiều. Những thứ này, vốn dĩ không phải vì mà trao cho ta.
Nếu Kỷ Nhuận Từ toan tính, đó là số mệnh của ta, dẫu có tan xương nát thịt, ta cũng cam lòng. Nhưng nếu chàng có chút chân nào…
"Tiểu thư, trời còn sớm, người ngủ thêm một chút đi."
Vào sáng sớm mùng sáu tháng Chín, trời chưa kịp sáng, ta đã đánh thức để tắm gội và mặc từng lớp từng lớp hỉ phục.
"Da thịt tân nương đã trắng trẻo ngọc ngà, không cần trang điểm quá đậm, chỉ cần tô son môi đỏ một chút là đủ rồi." Quận chúa Khang Lạc vừa vừa đích thân kiểm tra khăn voan phủ đầu.
Ta liếc theo bà, và bà dịu dàng mỉm với ta.
Nghe Kỷ Nhuận Từ đã cưỡi ngựa đến phủ, ở ngoài cửa còn thơ giục trang điểm.
Tiếng rộn ràng truyền vào, nhộn nhịp vô cùng.
Quận chúa Khang Lạc hiền hòa: "Đó là mấy tiểu tử nhà ta. Sau này con cứ gọi họ là huynh trưởng và đệ đệ."
"Di mẫu, cảm tạ người." Câu cảm tạ này xuất phát từ đáy lòng.
"Chúng ta, nữ nhân lấy chồng, chỉ mong phu thê hòa thuận, gia đình viên mãn. Vì cưới con mà Nhuận Từ đã hao tâm tổn trí, trải qua biết bao gian khó. Sau này con hãy cùng nó đồng cam cộng khổ, nắm tay nhau vượt qua mọi sóng gió."
Ta gật đầu thật mạnh, không ngăn dòng lệ rơi.
Không có ai từ nhà mẹ đẻ tới tiễn ta. Đáng lẽ bà mối sẽ cõng ta ra ngoài.
Nhưng không ngờ Kỷ Nhuận Từ lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
"Hôm nay, ta đích thân dẫn nàng bước ra khỏi cửa này. Từ đây về sau, chúng ta cùng đi hết con đường phía trước, dù cay đắng ngọt bùi cũng không rời không bỏ."
Ta sững lại trong chốc lát rồi khẽ đáp: "Ừm."
Kiệu hoa dừng lại giữa tiếng kèn trống và pháo nổ, ngoài kia vang lên những lời chúc tốt lành. Sau đó, kiệu đá nhẹ mấy cái để nghi thức.
Bà mối đỡ ta xuống kiệu và đặt dải lụa đỏ vào tay ta.
Bạn thấy sao?