Bên ngoài thì chàng là một quân tử hoàn mỹ, ở bên ta lại là một kẻ vô lại chính hiệu.
Ta thích cách chúng ta ở bên nhau như thế. Nếu lúc nào cũng phải giữ vẻ nghiêm trang, quãng đời dài đằng đẵng này ta phải sống thế nào?
Tất nhiên, ta cũng cố ý trêu chọc chàng.
Nam nữ hoan ái vốn dĩ không chỉ phụ thuộc vào nam nhân, nữ nhân cũng không hề thua kém.
Chỉ cần muốn, nữ nhân hoàn toàn có thể phong lưu không kém gì nam nhân.
Nhiều nữ nhân ngại ngùng vì xấu hổ, so với hạnh phúc, thì chút ngại ngùng đó có đáng là gì?
Chàng là phu quân của ta, là phụ thân của con ta. Nếu ta giữ khoảng cách lạnh nhạt, biến mình thành vũng nước đọng vô hồn, liệu chàng có thể thích ta sao?
Thử hỏi, chàng sẽ thích một hiền thê kiều và hiểu ý, hay một người phụ nữ lạnh nhạt như kẻ mất cả cha lẫn mẹ?
Khi thời tiết trở nên oi bức, xe ngựa ngột ngạt, Kỷ Nhuận Từ đã nghĩ cách lấy đá để mát.
Phần của ta không nhiều, vì đá phải chia đều cho các trưởng bối.
Chàng cưỡi ngựa đến gần cửa sổ xe, dịu dàng :
"Thân thể nàng yếu, mát mẻ một chút là rồi, đừng quá tham lạnh."
Những điều chàng , ta đều hiểu rõ.
Ta hỏi chàng: "Còn chàng thì sao? Có nóng không?"
"Đương nhiên là nóng, vẫn chịu ." Chàng nghiêng người sát vào cửa sổ xe, hạ giọng : "Không bằng lúc ở riêng với Di nhi..."
Ta vội đưa tay bịt miệng chàng lại, không để chàng ra những lời lãng mạn tán tỉnh.
Chàng cắn nhẹ vào lòng bàn tay ta. Khi ta nhăn mặt vì đau và trừng mắt , chàng chỉ nháy mắt đầy tinh nghịch rồi bật đắc ý: "Ta ra phía trước xem thế nào."
Chàng cưỡi ngựa phóng đi thật nhanh.
"Hừ."
Đợi sau khi thành thân, ta sẽ tính sổ với chàng.
Những màn vui này rơi vào mắt đám người hầu như Phán Nhi, khiến họ vừa rúc rích sau lưng ta, vừa chân thành mừng cho ta.
Ngày mười ba tháng Tám, chúng ta đã đến kinh thành.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến rằm tháng Tám.
Trung thu...
18
“Con đã gặp qua di mẫu.”
“Trong xe ngựa chính là tân nương của con?”
“Bẩm di mẫu, đúng .”
“Được rồi, tiếp theo giao cho ta xử lý. Con cứ về nhà trước đi.”
“Đa tạ di mẫu đã bôn ba vì con. Đại ân của di mẫu, con khắc ghi trong lòng.”
“Đứa trẻ này, mẫu thân con tìm ta còn chẳng khách sáo như con. Mau vào vài lời với tân nương của con đi, rồi ta sẽ đưa nàng đi.”
“Vâng.”
Nói xong, Kỷ Nhuận Từ vén rèm xe ngựa lên.
“Di nhi, lát nữa nàng đi cùng di mẫu nhé. Ngày kia ta sẽ sai người mang bánh trung thu đến.”
Ta khẽ gật đầu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không nỡ cùng chút hoang mang.
Ta nhớ những lời chàng đã với mình: “Chỉ cần trời không sập xuống, ta nhất định sẽ đến đón nàng như đã hứa. Đừng tin vào lời của bất kỳ ai, cũng đừng để họ khích bác, dụ dỗ mà hứa hẹn điều gì.”
Kỷ Nhuận Từ căn nhà kia đã mua dưới danh nghĩa của ta. Khế đất, khế nhà và cả khế ước của bọn hạ nhân đều cất trong hộp gấm. Chàng đã sắp đặt tất cả cho tương lai của chúng ta.
Làm sao ta có thể để chàng thất vọng?
Di mẫu của Kỷ Nhuận Từ là Quận chúa Khang Lạc, thân của mẫu thân chàng. Kỷ Nhuận Từ rằng bà dễ gần, bảo ta không cần phải quá cẩn trọng, cứ thoải mái là .
Nhưng đây là kinh thành – nơi đầy rẫy những người quyền quý dạy dỗ kỹ lưỡng. Quận chúa này sao có thể chỉ là người tầm thường?
Ta xuống xe ngựa, cúi người hành lễ:
“Tham kiến di mẫu.”
“Đứa trẻ ngoan, đừng để mình bị nắng khó chịu. Chúng ta vào trong thôi.”
Những người hầu của bà rất quy củ, ai nấy đều cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng, nhịp nhàng như một.
Khang Lạc di mẫu bảo ta cứ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ có việc bận rộn chờ ta.
Ta hiểu, đó là để học lễ nghi.
Ta không sợ khổ, chỉ sợ bị cố ý khó dễ.
Đến ngày Rằm tháng Tám, Kỷ Nhuận Từ sai người mang bánh trung thu đến. Phán Nhi cầm hộp đồ bước vào và :
“Là thế tử tự tay đưa đến.
“Trước khi thành thân không tiện gặp mặt, thế tử chỉ đứng ngoài cổng hỏi thăm sức khỏe của tiểu thư. Ngài ấy rất lo lắng cho người.”
Ta ăn một miếng bánh trung thu, cảm thấy hương vị ngon đến lạ kỳ.
Người dạy quy củ là một ma ma trong cung. Bà ta có dáng vẻ nghiêm nghị, lưng thẳng tắp.
“Lão nô tham kiến tiểu thư. Lão nô phụng lệnh Hoàng hậu nương nương, đến đây dạy tiểu thư lễ nghi.”
Ta không biết bà ta thực sự là người của Hoàng hậu, hay thuộc phe phái khác trong cung.
Ta bảo Phán Nhi mang lễ ra, người hầu theo sau nhận lấy chẳng thèm đến, tỏ rõ thái độ công vụ.
Trong lúc dạy quy củ, bà ta rất nghiêm khắc. Chỉ cần một sai sót nhỏ, bà liền dùng thước . Dù không để lại vết, nỗi đau cũng chẳng phải ít.
Phán Nhi muốn bước lên lý luận bị ma ma lạnh lùng :
“Lão nô dạy ai cũng thế này. Tiểu thư nếu không học thì lão nô sẽ về cung bẩm báo.”
Bạn thấy sao?