Ta Và Chàng – Chương 11

12  

 

Phu nhân của chi chính dung mạo đoan trang, thanh nhã, nụ dịu dàng, thuần hậu.  

 

Nghe , thân phụ của bà từng giữ chức vụ cao trong triều đình, dù bà chỉ là con thứ trong gia đình. Trước khi gia tộc gặp biến cố bị tịch thu tài sản, bà đã kịp xuất giá. Ngay cả sau khi sự việc xảy ra, bà vẫn nhà chồng kính trọng, giữ vững vị trí đại thiếu phu nhân, không có thiếp thất nào dám đối đầu hay chống đối. Có thể thấy thủ đoạn của bà cực kỳ mạnh mẽ.  

 

"Di Nhi, lại đây ngồi bên cạnh ta."  

 

Thấy ta không nhúc nhích, bà hơi lộ vẻ bối rối lại nở nụ ôn hòa: "Theo bối phận, con nên gọi ta là bá mẫu. Đừng quá câu nệ, lại đây ngồi đi, ngoan nào."  

 

Ta bước vài bước tới, cúi người thi lễ: "Cháu bái kiến bá mẫu."  

 

"Miễn lễ."  

 

Bà đưa tay kéo ta ngồi xuống bên cạnh, khen ngợi ta có khí chất tốt, hiểu lễ nghi, hiếu thuận và ngoan ngoãn, không hề nhắc tới nhan sắc của ta.  

 

Không khó hiểu vì sao bao năm qua không ai có thể lay chuyển địa vị của bà.  

 

"Bá mẫu rất có duyên với con. Con có muốn ở lại đây vài ngày bầu với ta không?"  

 

"Chỉ e phiền bá mẫu."  

 

"Bá mẫu rất thích sự trẻ trung, sôi nổi của mấy nhỏ. Ở cùng vui vẻ thế này thật tốt."  

 

Lời bà đã ra, ta không thể từ chối.  

 

Dù biết bà muốn lợi dụng ta để kết nối với thế tử, ta vẫn không thể khước từ.  

 

Trước bữa tiệc, từ khu vực của nam khách truyền đến tin tức về cuộc thi ngâm thơ và vẽ tranh. Người giành nhiều phần thưởng nhất sẽ nhận một món quà lớn từ thế tử.  

 

Có người tò mò hỏi: "Là món quà gì thế?"  

 

"Chưa ai biết cả."  

 

Bá mẫu đề nghị ta cũng nên vẽ một bức tranh tham dự. "Dù vì món quà của thế tử hay vì điều gì khác, con cũng nên cố gắng hết mình."  

 

"Cháu sẽ cố gắng hết sức cùng các tỷ muội tranh tài."  

 

Nếu thua, đó là vì ta không bằng người khác. Nếu thắng, danh tiếng sẽ đến với ta. Một cơ hội đôi đường đều tốt.  

 

Ta xuống dưới lan can, thấy cúc hoa đang nở rộ, liền điều chỉnh màu sắc, đưa bút phác họa. Chẳng mấy chốc, những bông cúc tươi tắn đã hiện lên trên giấy. Phán Nhi khen rằng không khác gì hoa thật.  

 

Ta đưa bức vẽ cho bá mẫu xem, bà khen ngợi.  

 

"Hôm nay còn có món cua nữa, thật hợp cảnh."  

 

Khi các tiểu thư đã hoàn thành tác phẩm, tất cả gửi đi để chấm thi.  

 

Sau một tuần hương, nha hoàn quay lại, tươi báo kết quả: "Chúc mừng Di tiểu thư của chúng ta đã giành giải nhất!"  

 

Ta không rõ có phải vì tranh của mình thực sự xuất sắc hay không, món quà từ Kỷ Nhuận Từ là một căn nhà ở cùng một trang viên rộng trăm mẫu đất màu mỡ.  

 

Đúng là phần thưởng quá hậu hĩnh.  

 

"Mọi người chúc mừng."  

 

Đối diện với những lời chúc tụng, ta chỉ mỉm nhẹ.  

 

Dù là chân hay giả ý, ta vẫn nhận lợi ích thực tế.  

 

Có căn nhà để ở, có đất đai sinh kế, điều này đã đảm bảo cho ta một chỗ dựa vững chắc.  

 

Kỷ Nhuận Từ thật hào phóng.  

 

Hắn thậm chí còn giao cho ta khế ước bán thân của Phán Nhi và những người khác.  

 

Khi đến nhận căn nhà, ta phát hiện hắn đã để lại rất nhiều bạc và đồ vật quý giá. Nếu ta không phung phí hay gặp phải biến cố chiến loạn, cuộc đời này chắc chắn sẽ trôi qua sung túc.  

 

"Tiểu thư, đây là khế ước bán thân của đám tiểu đồng, môn phòng và hộ vệ. Tiểu thư xem qua, nô tỳ sẽ cất vào tủ khóa lại."  

 

Ta lật xem những tờ khế ước, cảm khái: "Ân này lớn như trời, sao ta có thể báo đáp?"  

 

"Tiểu thư có thể lấy thân báo đáp mà."  

 

Ta thu lại nụ : "Phán Nhi, sau này không những lời như thế nữa."  

 

Khi chuyển ra ngoài, phụ thân không phản đối, đích mẫu cũng không nhiều lời. Bá mẫu của chi chính gửi quà mừng và vài lần mời dự tiệc, ta đều từ chối.  

 

Ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, an ổn.  

 

Nhưng nuôi sống cả một gia đình lớn thế này, dù Kỷ Nhuận Từ để lại nhiều tiền bạc, ta cũng không thể chỉ ngồi không mà tiêu xài.  

 

Sau nửa tháng thử nghiệm với mấy đầu bếp, chúng ta ra các loại bánh ngọt, thịt hun khói, lạp xưởng, dưa muối và củ cải khô, rồi mở một cửa hàng tạp hóa.  

 

Lợi nhuận chia theo tỷ lệ ba bảy – ta ba phần, người trong phủ bảy phần.  

 

Ai cũng có tiền, lòng người yên ổn, tất cả đều dốc sức việc. Muốn tiếp tục sống tốt, họ sẽ tự nhiên thật lòng bảo vệ ta.  

 

Ta đã không còn ý định lấy chồng.  

 

Gặp người như Kỷ Nhuận Từ, ta biết rằng dù cưới ai cũng sẽ không thể hạnh phúc.  

 

Ta giấu đi mối tương tư không thể thành lời trong lòng, đợi đến đêm khuya tĩnh lặng mới dám nhớ về hắn.  

 

Nghĩ đến hắn, ta lại không nhịn mà mỉm .  

 

Một giấc ngủ yên lành. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...