Ta Và Chàng – Chương 10

11  

 

Kỷ Nhuận Từ lúng túng, định đưa tay đỡ ta đứng dậy rồi lại nhớ ra điều đó không thỏa đáng.  

 

"Hãy đỡ tiểu thư nhà các ngươi dậy."  

 

Phán Nhi lập tức đỡ ta đứng lên.  

 

Kỷ Nhuận Từ : "Tạ tiểu thư, liệu có thể mời trò chuyện trong đình một lát?"  

 

Hắn có ân cứu mạng với ta.  

 

Ta cảm thấy hắn là người chính trực, không phải loại người sẽ lợi dụng lúc người khác yếu thế.  

 

Vậy nên ta đồng ý.  

 

Khi hắn hỏi ta có muốn cùng hắn về kinh thành không, lòng ta dâng lên muôn vàn cảm phức tạp.  

 

Công tử mà ta kính trọng, lẽ nào cũng là kẻ háo sắc?  

 

"Thế tử gia, dân nữ sẽ theo ngài về kinh với thân phận gì đây?  

 

"Xưa nay có câu: Nếu đi theo thiếp là tự hạ mình, chỉ cưới vợ mới danh chính ngôn thuận. Nếu dân nữ muốn thiếp, thì sớm đã có kẻ khác gối tay, sớm đã có người nếm qua môi son, đâu cần liều mạng trốn đi.  

 

"Ân cứu mạng của thế tử gia, dân nữ suốt đời không quên. Nếu kiếp này không báo đáp , nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành, báo ân không dứt."  

 

Đôi mắt Kỷ Nhuận Từ sáng lấp lánh, hắn bật nhẹ: "Ta chỉ hỏi một câu, thế mà lại nghĩ xa đến ."  

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng.  

 

Ý hắn là gì? Lẽ nào ta đã hiểu lầm?  

 

"Vậy cho ta hỏi, không muốn thiếp. Vậy mong muốn cưới người như thế nào?"  

 

Người mà ta mong muốn...  

 

Đương nhiên là một người vừa tài trí văn võ song toàn, vừa tuấn tú xuất chúng, là người hùng kiệt xuất giữa thiên hạ. Người ấy sẽ thương, bảo vệ ta, cùng ta sánh bước đến cuối đời, chung thủy không thay lòng.  

 

Nhưng ta có gì chứ?  

 

Chỉ một khuôn mặt, một hình hài.  

 

Liệu có ai thấu hiểu tâm hồn thuần khiết của ta, biết trân trọng và thương ta, hiểu và đồng cảm với ta không?  

 

Có bao nhiêu nam nhân cưới vợ chỉ vì thuần khiết?  

 

Và nữ nhân cũng không ngoại lệ.  

 

"Chỉ cần chàng ấy và bảo vệ ta, dù nghèo hay giàu, ta cũng nguyện cùng chàng ấy sống c.h.ế.t có nhau, không rời không bỏ.  

 

"Nếu chàng ấy không ta..." Ta khẽ thở ra, "Chàng ấy muốn nạp thiếp thì cứ nạp, hôm nay ai, mai ai cũng chẳng sao. Ta sẽ giữ trọn lòng mình và tròn bổn phận của bản thân.  

 

"Phu thê như đôi chim cùng rừng, hoạn nạn đến liền mỗi người bay một ngả, khi ấy chàng ta cũng không có quyền trách ta."  

 

Tâm đổi tâm.  

 

Có qua thì phải có lại.  

 

Hoa nở hoa tàn, tất cả đều có thời khắc của nó.  

 

Kỷ Nhuận Từ im lặng, rót cho ta chén trà.  

 

"Tạ tiểu thư, xin mời."  

 

"Đa tạ thế tử gia."  

 

Ta uống trà, đặt chén xuống và đứng dậy rời đi.  

 

Sau lưng ta là ánh mắt nóng rực, như muốn xuyên thủng lưng ta.  

 

Ta không quay lại , cũng không dám quay đầu.  

 

Lên xe ngựa rồi, ta gục vào lòng Phán Nhi mà nức nở.  

 

Kỷ Nhuận Từ có lẽ là người tốt nhất mà ta sẽ gặp trong đời này.  

 

Nhưng một bông hoa trên đỉnh cao như thế, sao ta dám với tới?  

 

Hắn tốt đến mức chỉ nghĩ đến việc trèo cao đã khiến ta cảm thấy mình phạm hắn.  

 

"Tiểu thư, nếu người lưu luyến, tại sao lại từ chối?"  

 

"Mẫu thân ta là thiếp. Trong ký ức của ta, bà chưa từng bước chân ra khỏi cổng phủ, cuối cùng lại bị người chết, không ai lên tiếng đòi công lý cho bà. Không có nhà mẹ đẻ, không có thân thích hay bè. Bà mất đi, chỉ cuốn trong chiếu rách rồi vứt vào bãi tha ma, không có lấy một cỗ quan tài. Đến Thanh Minh cũng chẳng ai đến cúng bái."  

 

Trên đời này, nam nhân bạc vô số, còn thiếp thất chỉ là thứ có thể mua bán, số phận càng thảm hơn.  

 

Ít nhất chính thất còn có thêm vài con đường sống.  

 

Ta một lòng muốn chính thê, không chịu thiếp, không chỉ vì bản thân, mà còn vì con cái của ta sau này.  

 

Những khổ đau ta đã trải qua, ta không muốn con mình phải chịu đựng một lần nữa.  

 

"..."  

 

Phán Nhi không biết nên khuyên ta thế nào.  

 

Một lúc lâu sau, nàng mới : "Tiểu thư phải kiên định với lựa chọn của mình hôm nay."  

 

Chủ mẫu của chi chính đã gửi thiếp mời ta đến dự tiệc.  

 

Đích mẫu bảo ta đi cùng đích tỷ.  

 

"Để tỷ tỷ đi cùng phu nhân thì hơn."  

 

Đích mẫu không gửi thiếp mời.  

 

Bà có thể đi và dẫn theo đích tỷ, sẽ không có cơ hội gặp riêng chủ mẫu. Những phu nhân nhà họ Tạ đâu ai là người dễ đối phó. Chuyện bà ta thiếp thất, ngược đãi con riêng ai mà chẳng biết.  

 

Trên đời này, người ta ít khi giúp đỡ kẻ gặp khó khăn, ai cũng muốn tranh phần vinh quang.  

 

Ta hiểu điều đó, nên không bận tâm.  

 

Ngay cả khi bước vào tòa phủ đệ xa hoa của chi chính, ta vẫn điềm nhiên thẳng bước, không liếc ngang ngó dọc.  

 

"Phu nhân, Di tiểu thư đã tới."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...