(Văn án)
Ta xuất thân hèn kém, lại gả cho người nam nhân tốt nhất trên đời.
Chàng thương, che chở ta.
Cho đến khi chàng cứu thiên kim tiểu thư của phủ Tướng quốc.
Vị thiên kim tiểu thư ấy : "Ơn cứu mạng, thiếp nguyện lấy thân báo đáp. Thiếp không hoại cảm của hai người, chỉ muốn gia nhập cùng."
Sợ chàng từ chối, có rất nhiều người khuyên nhủ ta nên rộng lượng.
Ta lập tức sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa con trở về Giang Nam.
Chàng dứt khoát đứng chắn trước mặt ta: “Ta đã cưới Tạ Di thê tử, thì phải giữ trọn lời thề, nắm tay nàng đến bạc đầu giai lão.”
01
Nhà ta là thương hộ, ta là con của thiếp thất. Khi ta tám tuổi, mẫu thân qua đời. Bề ngoài người ta rằng bà bệnh chết, ta biết rõ khi ấy bà đang mang thai, và có đến tám chín phần là con trai.
Lúc đó, phụ thân còn thương mẫu thân, cũng rất mực quan tâm đến ta.
Đích mẫu bên ngoài tỏ ra khoan dung, chỉ bảo bà giữ gìn sức khỏe để sinh con nối dõi. Nhưng sau lưng, bà ngấm ngầm sai người bỏ thuốc vào thức ăn, khiến bụng mẫu thân căng phồng như quả cầu và cuối cùng bà phải chịu cảnh bụng vỡ toác, một xác hai mạng.
Trước khi qua đời, mẫu thân dặn ta không trả thù, phải học cách quên đi, thậm chí quên luôn cả bà. Bà bảo ta đừng nổi bật, phải biết nhẫn nhịn và toan tính cho mình. Bà còn cảnh báo ta đừng tin tưởng bất kỳ ai, vì ngoài chính mình, ai cũng có thể hãm ta. Mẫu thân cũng bắt ta phải rèn giũa từng kỹ năng bà đã dạy: tính toán, vẽ tranh, luyện chữ, không bỏ sót thứ gì.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng thay đổi.
Khi ta bị đích tỷ và huynh trưởng bắt nạt, ông chỉ đứng , không còn ra mặt bảo vệ hay đòi công bằng cho ta.
Một lần ta bị đẩy xuống hồ, người cứu lên, ông chỉ lạnh lùng : “Chưa c.h.ế.t là .”
Lúc nhỏ, ta không hiểu lời mẫu thân dặn. Nhưng lớn hơn, ta mới nhận ra sự lạnh lùng của phụ thân và sự lộng hành của đích mẫu đều có nguyên do.
Bởi vì cha ta chỉ là một thương nhân, còn đích mẫu dù xuất thân là con thiếp thất, vẫn thuộc dòng dõi thư hương quyền quý. Việc bà gả cho cha là một bước xuống thấp, còn cha lại xem như trèo cao.
Từ những lời khoe khoang của đích tỷ, ta cũng biết rằng di mẫu của tỷ đã tiến cung hầu hạ Hoàng đế và đang mang long thai.
Chắp nối những chi tiết đó, ta đã hiểu ra tất cả.
Ta cố sống thu mình, giấu tài, không sự ý, đích tỷ vẫn thường xuyên bắt nạt, thậm chí còn dùng bút vẽ bậy lên mặt ta.
Đôi khi ta tự hỏi, liệu có phải nếu ta hủy hoại khuôn mặt này thì mọi rắc rối sẽ chấm dứt và ta có thể thoát khỏi khổ nạn không?
Nhưng đích mẫu không có ý định để ta yên.
Năm ta mười sáu, nhan sắc đã xinh đẹp rực rỡ. Có người đến hỏi cưới, muốn ta chính thất, đích mẫu đều từ chối khéo.
Bà lão quét dọn trong nhà khuyên ta phải cẩn trọng và sớm tính đường lui cho mình.
Đặc biệt là lần này, khi đích mẫu đưa ta tham dự một buổi yến tiệc, bà cố ý trang điểm cho ta thật lộng lẫy. Cả buổi ta chỉ biết lo lắng, thấp thỏm không yên.
Khi tỳ nữ cố hất chén trà vào người ta, ta đã hiểu — họ muốn ra tay với ta.
Một tỳ nữ đến cúi mình : “Mời nương theo nô tỳ sang bên này.”
Ta về ngã rẽ phía trước, lòng trĩu nặng suy nghĩ.
Chẳng lẽ số phận thật sự không thể thay đổi? Ta sẽ bị coi như một món đồ để dâng tặng người khác sao?
Làm bàn đạp cho nhà họ Tạ?
Không! Ta không cam tâm.
Nhưng liệu ta còn có lựa chọn nào khác?
Chỉ có một tiếng vang vọng trong tâm trí:
“Chạy đi!”
“Tạ Di, chạy đi!”
Nếu không chạy, cả đời này ta sẽ bị giam cầm trong địa ngục.
Nếu thành công, ta sẽ tự do.
Còn nếu thất bại, ít nhất ta sẽ c.h.ế.t trong sạch và thanh thản, không phải trở thành một món đồ cho người khác.
---
Ta giả vờ đau bụng, nhờ tỳ nữ đỡ ra cạnh giả sơn ngồi nghỉ. Khi nàng ta không để ý, ta lấy chiếc khăn đã thấm thuốc mê áp vào mũi nàng. Nàng ta nhanh chóng gục xuống.
Ta kéo nàng ta vào sau hòn giả sơn, cố gắng cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy, để lộ lớp áo cũ kỹ của một tỳ nữ bên trong.
Ta gỡ bỏ trang sức, tết tóc thành b.í.m đơn giản rồi nhanh chóng lẻn ra sau phủ.
Khi gặp bà tử đang gác cổng, bà ta nghi ngờ hỏi:
“Ngươi là ai? Định gì ở đây?”
Ta lập tức tiến tới thân, rồi nhân lúc sơ hở lại dùng khăn mê bịt miệng bà.
Mở cổng, bước ra ngoài, ta khép cửa lại rồi nhanh chóng chạy ra đường lớn.
Ta vẫy một chiếc xe ngựa:
“Chở ta ra ngoài thành.”
“Cô nương muốn đi đâu?”
“Đến chùa Kinh Sơn.”
Ta không ngờ rằng, tất cả những hành của mình đều đã có người âm thầm dõi theo.
Bạn thấy sao?